0
Mặc dù Anlene lúc này đã rất buồn ngủ, nhưng hắn vẫn là quyết định đến Sở Phép Thuật Trong Gương trước một chuyến rồi mới tính tới chuyện tìm chỗ ngủ sau.
Chẳng vì cái gì khác, bởi nếu không đến nơi đó hoàn tất thủ tục đăng ký, vậy một giờ sau đó, hắn sẽ không có quyền sử dụng bất kỳ một dịch vụ nào tại Tòa Thành Trí Tuệ, mặc kệ là mua bán trao đổi hay tìm chỗ nghỉ trọ.
Hoặc là thuê “taxi”.
Anlene nhìn một người cưỡi một con khủng long một sừng vụt qua trước mặt mình, đằng sau con khủng long là một thùng xe mui trần chở theo hai người khác.
Hắn một lần nữa nhớ lại những gì Kai nói.
“...Tòa Thành Trí Tuệ tuy không lớn, nhưng nó đúng thật là một tòa thành.”
“Nên tui khuyên ông là muốn tới cái Sở Phép Thuật Trong Gương kia thì vẫn nên gọi một chiếc Xe Khách Độc Giác Long Mini, mặc dù giá hơi chát một chút.”
“Ế, tui quên mất ông có cây chổi kỳ quặc kia…”
Anlene nhìn theo bóng con khủng long một sừng đang dần xa, cảm thấy cái tên Xe Khách Độc Giác Long Mini này cũng rất trực quan, bởi con khủng long đúng là mini thật, chỉ lớn cỡ một con trâu trưởng thành, không hề xứng với chữ “khủng” kia.
Muốn thấy khủng long chân chính, hắn cũng cần phải đến đại lộ Plato chân chính.
Phải, đại lộ Plato mà hắn đang có mặt tuy cũng mang cái tên đó nhưng lại không phải đại lộ Plato xẻ dọc Tòa Thành Trí Tuệ từ bắc xuống nam, mà chỉ là một con đường trong khu Politeia.
Bởi ngoại trừ đại lộ Plato và đại lộ Aristotle, tất cả những con đường còn lại trong Tòa Thành Trí Tuệ đều không có tên, nên ở gần với đại lộ nào thì mang luôn tên của đại lộ đó mà thôi.
Đại lộ Plato chân chính có mặt đường rộng hơn hai mươi mét, như vậy mới đủ chỗ cho những “chiếc” Xe Buýt Địa Long, con quái khổng lồ có hình dạng tương tự với cá sấu cõng theo một thùng xe năm mươi chỗ ngồi hoạt động.
Không giống với bọn Xe Khách Độc Giác Long Mini, có thể tùy ý di chuyển theo ý muốn của khách, bọn Xe Buýt Địa Long chỉ có hai lộ trình cố định là đi từ đầu này đến đầu kia của đại lộ Plato hay đại lộ Aristotle và ngược lại.
Nhưng cũng vì vậy mà mỗi chuyến chỉ cần bỏ ra 4 Đá Thực Tại, trong khi một lần lên đường của độc giác long cần đến 18 Đá Thực Tại.
Tất cả số Đá Thực Tại này sẽ về tay của các tài xế, những siêu năng lực gia tân thủ không muốn hoặc không có năng lực thích hợp thám hiểm để kiếm tiền, giúp họ chi trả phí thuê “xe” từ Sở Phép Thuật Trong Gương, phí ở lại Siêu Hiện Giới hay một số nhu cầu tiêu dùng khác.
Anlene nhìn một chiếc Xe Khách Độc Giác Long Mini đang tới gần, thấy chỗ ngồi đằng sau vẫn còn một ghế trống, hắn liền đưa tay ra hiệu cho tài xế tấp vào.
Người tài xế, một ông già trông khoảng hơn sáu mươi tuổi thấy vậy liền giảm tốc, quay đầu lại nói gì đó với người khách phía sau.
Không biết hai người nói gì, chỉ thấy sau khi người khách kia gật đầu, ông ta mới gạt lấy một đoạn gai trên đầu con khủng long, khiến nó dừng lại ở trước mặt của Anlene.
Lão tài xế cười nói:
“Thưa ngài, ngài cần đến đâu đây?”
Anlene gật đầu một cái coi như chào hỏi.
“Tôi muốn tới Sở Phép Thuật Trong Gương!”
Sau đó nhìn về phía người khách đằng sau, mỉm cười hỏi:
“Tiện đường chứ?”
Người khách đó, một tên đàn ông tuổi chừng ba mươi với giáp bạc trên thân, mũ trụ trên đầu, chùy sắt trên vai, ăn mặc như một chiến binh thời Trung Cổ gật đầu đáp:
“Người mới đúng không? Đi thôi, tiện đường.”
Anlene cười nói tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng leo lên xe, sau đó lấy ra 9 viên Đá Thực Tại đưa cho người đàn ông mặc giáp kia, nhưng lại bị đối phương phất tay từ chối.
“Giữ lấy đi, người mới thì tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.”
Mặc dù Anlene muốn nói cho người này biết hắn có khi còn giàu hơn đối phương nữa đó, nhưng cuối cùng vẫn là nói thêm một tiếng cảm ơn, đón nhận ý tốt của người ta.
Người đàn ông mặc giáp có vẻ như cũng không quá thích nói chuyện, vậy nên kể từ khi Anlene vào chỗ thì đối phương không còn nói thêm một câu nào nữa.
Anlene cũng nhờ thế mà được dịp thanh nhàn, hắn hiện tại cũng không có bao nhiêu hứng thú trò chuyện.
Một đường im lặng, hắn nhìn con độc giác long lấy tốc độ không thua gì một chiếc taxi thứ thiệt, mà lại linh hoạt hơn rất nhiều, chẳng mất bao lâu đã vượt qua mấy cung đường, hơn nữa lại không có bao nhiêu cảm giác xốc nảy, hiển nhiên là người của Sở Phép Thuật Trong Gương đã làm gì đó với cái thùng xe này.
Kỳ thực nếu Anlene dùng Cleansweep 5 bay đi nhất định sẽ còn nhanh hơn, thoải mái hơn Xe Khách Độc Giác Long Mini rất nhiều, nhưng làm vậy thì sẽ khiến hành tung của hắn bị tiết lộ, nên cũng đành thôi.
Anlene chợp mắt trong một chốc, sau khoảng hơn mười phút, tiếng gọi của lão tài xế khiến hắn mở mắt ra.
“Thưa ngài, đã đến Sở Phép Thuật Trong Gương!”
Con độc giác long dừng lại một cách vững vàng, cái đuôi của nó vô cùng linh hoạt, duỗi tới chỗ cửa bên cạnh Anlene, mở cửa cho hắn xuống xe.
“Xong việc ở đây thì cũng đừng vội vàng lao đầu ra ngoài, tốt nhất nên đến Quán Rượu Tứ Phương nghe ngóng tin tức, rồi tìm một đội mạo hiểm nào đó đủ uy tín rồi hẵng làm gì thì làm.”
“Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, tôi sẽ ghi nhớ.”
Anlene lễ phép đáp tạ, mặc dù Stanislav và Kai cũng đã nói những lời tương tự với hắn trước đó.
Sau khi con độc giác long đã khuất bóng, hắn bấy giờ mới quay lưng lại nhìn tòa kiến trúc trước mặt mình, dấu mũi tên mà D-Shift hiển thị lúc này cũng đã biến mất.
Trước mặt hắn lúc này là một tòa kiến trúc có phần kỳ lạ, không quá lớn cũng không quá nhỏ, cao ước chừng sáu tầng lầu, bề ngang chưa đến mười mét, mang phong cách pha trộn giữa cổ điển và hiện đại.
Nói là kỳ lạ, bởi vì từ bề ngoài của tòa kiến trúc, hắn không thể nhìn thấy bất cứ một chất liệu nào khác xây thành nó, ngoại trừ kính.
Các mảng tường của tòa kiến trúc này là do các tấm kính hình lục lăng màu đen ghép lại mà thành, giữa các chỗ ghép nối là các dải kính mỏng ngũ sắc làm điểm nhấn.
Chỗ cửa ra vào của nó cũng không có một cánh cửa thật sự, mà là một tấm gương lớn hình bầu dục với mặt gương mờ ảo không cách nào dùng để soi, có các gợn sóng chuyển động tựa như mặt nước.
[Sở Phép Thuật Trong Gương]
Anlene chỉnh lại mũ áo, sửa lại tóc tai, thân là một phù thủy, hắn cũng không muốn mất mặt trước đám pháp sư.
Hít một hơi thật sâu để nâng cao tinh thần, hắn liền thong dong bước về phía tấm gương lớn trước mặt, đi xuyên qua nó.
Cảm giác giống như vượt qua một màng nước, chỉ một giây sau đó, khung cảnh trước mặt Anlene liền thay đổi.
Vẫn chỉ toàn do các tấm kính hình lục lăng tạo thành, nhưng ở chỗ nối ghép, hắn có thể nhìn thấy những ký tự kỳ lạ tỏa ra ánh sáng ngũ sắc đang chậm rãi lưu chuyển trong đó, các dải kính mỏng tựa như dòng nước êm ả, đưa những ký tự đó trôi đi khắp nơi trong Sở Phép Thuật Trong Gương.
Hắn đoán chúng có lẽ cũng là một loại cổ ngữ.
Đơn giản mà lộng lẫy, đấy là ấn tượng đầu tiên của Anlene về nơi này.
‘Nhưng sao không có ai cả?’
Anlene nhíu mày nhìn quanh, ở đây trừ hắn ra thì không có bất kỳ một người nào khác, bốn bề là kính, trên đầu là kính, dưới chân cũng là kính.
Đúng lúc này…
Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Một phần vách kính ở cách hắn không xa bỗng nhiên vỡ vụn, một thân ảnh trông có vẻ chật vật nhảy ra từ chỗ đó, kèm theo là âm thanh trách móc nghe có phần trẻ trung.
“Thiệt là, mỗi lần có người mới không thể thông báo một tiếng sao, cứ phải đột ngột tống người ta đi mới chịu!”
“À đừng hiểu lầm, tôi không phải đang nói anh đâu, người mới.”
Trong lúc kẻ đó đang giải thích, phần kính vỡ vụn như đảo ngược thời gian, nhoáng cái đã quay trở lại trạng thái ban đầu, tựa hồ chưa từng chịu bất cứ tổn hại nào.