0
Anlene đưa mắt nhìn về phía kẻ mới xuất hiện, đó là một gã thanh niên trẻ tuổi, trông chỉ mới đôi mươi, khoác trên mình một cái áo bào trắng đơn giản, trên thân không có phụ kiện gì khác ngoài một cái túi đeo chéo chữ nhật, có hình dạng giống như một quyển sách khổ to.
‘Đó thật sự là một quyển sách.’
Anlene nhủ thầm khi thấy gã thanh niên giật mạnh cái túi.
Ngay lập tức, dây đeo của nó từ thực hóa thành hư, biến thành vô số điểm sáng mà tan biến một cách nhanh chóng, quyển sách trong tay tự động bay đến bên vai hắn, lơ lửng phập phù.
“Xin chào, tôi là Ajax, pháp sư chính thức của Học Viện Pháp Thuật Maror và Sở Phép Thuật Trong Gương.”
Gã thanh niên Ajax nhanh miệng giới thiệu bản thân, sau đó cũng không thèm đợi Anlene đáp lại liền liến thoắng nói tiếp:
“Thủ tục cũng đơn giản thôi, anh chỉ cần dạo một chuyến trong tấm gương này là được.”
Anlene không khỏi mở to mắt khi thấy Ajax vừa nói vừa thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó, môi của gã pháp sư mấp máy với tốc độ siêu nhanh, tựa hồ chỉ đang thốt ra những âm thanh vô nghĩa.
Nhưng khi những âm thanh vô nghĩa đó phát ra, hắn bỗng nhìn thấy những họa tiết trang trí bên ngoài bìa của quyển sách kia sáng lên, sau đó nó liền tự động mở ra.
Ngay trong lúc đó, một vòng tròn ma thuật bỗng được hình thành ngay phía trên quyển sách, nó tỏa ra ánh sáng màu vàng, với các ký tự ngũ sắc đang chậm rãi xoay chuyển bên trong.
Rồi khi các ký tự đó đột nhiên tăng tốc, lưu chuyển nhanh đến mức chóng mặt, khiến Anlene cũng không cách nào nhìn rõ được hình dạng của chúng, một chùm sáng chợt bắn ra từ giữa vòng tròn ma thuật, chiếu thẳng xuống mặt kính dưới sàn.
Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Ngay lập tức, mặt kính phía trước Anlene vỡ toang thành vô số mảnh vụn, một tấm gương lớn hình chữ nhật bỗng chốc trồi lên từ chỗ kính vỡ đó, chắn ngay trước mặt của hắn.
Anlene nhìn bản thân ở trong gương, sau đó hắn liền thấy “hắn” ngoắc tay với mình.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Ajax.
Đối phương liền ra vẻ thúc giục nói:
“Đi bắt tay với chính anh đi, à mà dùng tay đeo D-Shift đấy, thế là xong thủ tục rồi đó! Nhanh nhanh giúp tôi nhé, đang dở cái thí nghiệm.”
Anlene hạ mắt kính xuống rồi lại nâng lên, nhìn hào quang màu lam đang tỏa ra quanh người Ajax, không nói gì, chỉ đơn giản là bước lại gần tấm gương.
“Hắn” ở trong gương cũng vì vậy mà bước đến gần hơn.
Khi đã cách tấm gương chỉ chừng nửa mét, hắn mới dừng lại.
‘Vậy thì… bắt tay?’
Anlene chậm rãi đưa cánh tay có đeo D-Shift về phía trước, cũng nhìn thấy chính mình trong gương đưa tay về phía mình.
Ba mươi xen ti mét, hai mươi xen ti mét, mười xen, năm xen, không…
Rồi bàn tay hắn chạm vào mặt gương lạnh lẽo, sau đó trực tiếp… xuyên qua nó, bắt lấy bàn tay ngay trước mặt.
Trong khoảnh khắc đó, hắn bỗng thấy mọi thứ trước mắt mình hoàn toàn thay đổi.
Không gian xung quanh đột ngột vỡ vụn như gương, trên mặt “hắn” chợt hiện lên một nụ cười, rồi “hắn” bỗng dùng sức kéo Anlene một cái về phía mình.
‘Cái này…’
Trước mặt Anlene bây giờ không còn tấm gương nào cả, hắn cảm giác giống như mình đang dần dần bay lên cao, tựa như hóa thành dạng linh hồn, không chút cản trở vượt ra khỏi Sở Phép Thuật Trong Gương, nhìn nó trở nên càng lúc càng nhỏ trong mắt của mình.
Toàn cảnh khu Politeia dần hiện ra trong mắt hắn, rồi đến khu Symposium, Quảng Trường Logic, hai khu còn lại, cuối cùng là toàn bộ Tòa Thành Trí Tuệ.
Sau đó Anlene chợt thấy chính mình xuất hiện trên bầu trời, với một chiếc áo choàng cầu kỳ hơn, chổi bay tinh xảo hơn, v·út đi trong không trung như hỏa tiễn.
Hắn thấy mình bay qua năm tòa thành lớn, với phong cách hoàn toàn khác biệt Tòa Thành Trí Tuệ, cũng nhìn thấy bản thân lượn qua sa mạc, thảo nguyên, núi tuyết, rừng rậm, đầm lầy, hải dương, v.v..
Hắn lại thấy mình tiến vào di tích, chui vào hầm ngục, thám hiểm vực sâu, vượt qua hố lửa.
Trong quá trình này, hắn cũng nhìn thấy rất nhiều người với đủ các kiểu trang phục từ bình thường đến kỳ dị, có kẻ năng lực bình thường, cũng có người dời non lấp biển.
Không chỉ con người, hắn còn nhìn thấy các loài sinh vật kỳ lạ, từ bông hoa biết hát cho đến tảng đá biết đi, từ nhỏ như một con chuột cho đến loại quái vật khổng lồ cao hàng trăm mét.
Hắn nhìn thấy bản thân chiến đấu với người, với quái vật, với hoàn cảnh, dùng ra những phép thuật mà hắn đã biết cũng như chưa biết để đối phó bọn chúng.
Apparition, Sectumsempra, Fiendfyre, Protego, thậm chí là cả những phép mà hắn không rõ liệu có trong nguyên tác hay không.
Sau đó hắn lại thấy mình một lần nữa bay lên, bay càng cao hơn, không cần đến chổi bay, càng lúc càng xa rời mặt đất, cho đến khi bốn phương tám hướng chỉ còn nhìn thấy mây mù.
Vào lúc này, tầm nhìn của hắn bỗng nhiên bị đảo hướng, không còn nhìn xuống nữa mà trái lại nhìn ngược lên trên.
Không có gì cả, ngoại trừ một đỉnh núi treo ngược.
Đỉnh núi mỗi lúc lại lớn hơn, hình dáng lại càng lúc càng rõ ràng trong mắt hắn.
Hắn nhìn thấy tuyết phủ trắng xóa.
Hắn nhìn thấy một hang động.
Khung cảnh trong hang động hiện ra trước mặt hắn.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy ba bóng người ngồi vây quanh một đống lửa, toàn thân bị bao phủ bởi màu đen u ám, khó mà nhìn rõ hình dạng.
Cũng vào lúc đó, Anlene chợt nghe tiếng loảng xoảng vang lên, khung cảnh xung quanh hắn thoáng chốc liền tan vỡ như gương.
Ngay trong khoảnh khắc trước khi mọi thứ sụp đổ, hắn giống như nhìn thấy ba bóng đen kia hướng ánh mắt về phía mình.
Nhưng không hiểu sao, hắn bất chợt sinh ra một loại cảm giác, kẻ mà bọn họ thực sự đang nhìn lại không phải là mình.
‘Ảo giác sao?’
Anlene định thần lại, phát hiện bản thân vẫn đang đứng ngay trước tấm gương kia, động tác trên tay cũng không hề thu hồi lại, vẫn cứ chìa về phía trước.
Trong tấm gương, “hắn” cũng đang chìa tay về phía hắn, nhưng không phải để bắt tay mà là để đưa cho hắn một vật.
[Phù thủy năm thứ nhất Anlene đã thu thập được Mảnh Vá Thường]
‘Như vậy cũng được?’
Anlene không khỏi có chút bất ngờ, ngay sau đó là một chút cảnh giác.
Hắn nhìn trái nhìn phải, không thấy tên pháp sư đâu, chỉ khi ngó xuống mới thấy đối phương đang ngồi xổm một bên nhìn về phía mình, bộ dạng trông khá là ấm ức.
“Chỉ dạo một vòng Siêu Hiện Giới thôi, có cần lâu đến vậy không, còn gì là thí nghiệm của tôi nữa?”
Ajax phàn nàn một câu trong đau khổ, sau đó cắn răng lẩm bẩm:
“Thiệt là, để sẵn gương ở đây kèm hướng dẫn cho người ta tự xử không được sao, cứ bắt phải làm mấy trò rườm rà này. Lúc còn ở học viện vui sướng biết bao, tốt nghiệp liền thành con ghẻ mà…”
‘Hẳn là không thấy.’
Thoáng yên tâm, khóe miệng của Anlene hơi nhếch lên, thính giác của hắn rất tốt.
‘Xem ra Kai nói không sai, đám pháp sư thật sự chẳng muốn quản bất kỳ chuyện gì trong cái thế giới này.’
Mũ Phân Loại tỏ ra kiêu ngạo nói:
‘Hừ, nhất định là do phương thức giáo dục có vấn đề, xem ra cái học viện Maror kia chỉ được cái danh tiếng vang dội, thực chất còn kém Hogwarts xa lắm.’
‘Cái này thì tôi không dám nhận đồng.’
Anlene thoáng nhớ lại những gì hắn biết về Hogwarts trong nguyên tác.
Giáo sư t·ra t·ấn học sinh, giáo sư làm gián điệp của trùm khủng bố, giáo sư bất tài bịp bợm, học sinh tập kích giáo sư, học sinh trộm đồ của giáo sư, học sinh tìm cách g·iết nhau, giáo sư giúp học sinh g·ian l·ận, v.v..
Anlene nghĩ đến rất nhiều, nhưng Ajax lại cắt đứt dòng hồi tưởng của hắn.
“Hey hey, vậy là anh đã đăng ký xong rồi đó, nếu không có câu hỏi gì khác thì tôi đi đây!”
Nói xong, hắn liền niệm mấy âm thanh tưởng như vô nghĩa, vòng tròn ma thuật kia một lần nữa xuất hiện, bắn một chùm sáng đến chỗ tấm gương trước mặt Anlene.
Thế là tấm gương liền nhanh chóng chìm xuống dưới sàn, những mảnh kính vụn xung quanh tự động bay về vị trí cũ, hoàn mỹ ghép lại với nhau, tựa như chưa từng tan vỡ.
Trông thấy Ajax rõ là đang muốn chuồn đi, Anlene liền lên tiếng giữ đối phương lại:
“Tại sao tôi lại phải trải qua chuyện vừa rồi? Giải đáp thắc mắc của tôi, đây hẳn là chức trách của anh chứ, pháp sư Ajax?”
Nhìn thấy tên pháp sư quay lại nhìn mình với ánh mắt đầy u oán, hắn chỉ có thể đáp lại bằng một cái mỉm cười trông có vẻ thân thiện.