Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 115: Phần thưởng đặc thù
Anlene lúc này đang đứng trước một hành lang dài tưởng như vô tận, hai bên là các gian phòng cũ kĩ giống y hệt nhau, cũng không có số phòng.
Ở đầu hành lang, hắn nhìn thấy có treo một tấm bảng với nội dung như sau:
[Quý khách chắc chắn đã chọn đúng loại phòng của mình rồi chứ? Xin hãy thành thật, bởi nếu như có bất kỳ thiệt hại nào xảy ra, ngoại trừ phải bồi thường, Quán Rượu Tứ Phương cũng sẽ từ chối đón tiếp quý khách trong bốn mươi bảy năm.]
Ở phía dưới còn có một hàng chữ bé xíu, nếu không để ý thì rất dễ dàng bỏ qua.
“Lưu ý, nếu như quý khách quyết định thay phòng, số Đá Thực Tại đã thanh toán trước đó sẽ không được cấn trừ cũng như hoàn lại.”
Mũ Phân Loại híp mắt đọc xong, không khỏi lớn tiếng kêu lên:
“Merlin quần đùi hoa! Cái quán rượu này cũng thật biết kiếm tiền!”
Anlene vuốt vuốt cằm, không hiểu sao hắn cứ cảm thấy kẻ chế ra cái bảng báo này rất có thể là lão già bụng bự Jerry kia, cái kiểu bào tiền này rất giống với phong cách của đối phương.
“Kệ nó, cũng không liên quan gì tới chúng ta.”
Hắn nói với chiếc mũ một câu, sau đó bắt đầu tìm cho mình một căn phòng.
Anlene cũng không lằng nhằng, lấy bên trái làm mốc, hắn đi đến căn phòng số bảy, sau đó dùng cái chìa khóa đã rỉ đút vào ổ khóa.
Cạch!
Bên trong không có người.
Anlene đẩy cửa bước vào, chợt phát hiện gian phòng này lớn hơn hắn nghĩ, không tính phòng tắm thì ước chừng cũng phải trên hai mươi mét vuông.
Nhưng cũng chỉ có nhiêu đó, ngoại trừ diện tích làm cho hắn bất ngờ, nó cũng cũ kỹ y hệt như vẻ ngoài của Quán Rượu Tứ Phương.
‘Trên kia là loại phòng có thể chống được lựu đ·ạ·n nhỉ, cũng không biết bên trong có phải cũng giống như thế này hay không?’
Anlene ngả lưng xuống giường, mắt nhìn lên trên trần.
Gian phòng mà hắn đang ở nằm ở tầng thứ hai, là loại phòng thứ nhất theo những gì Jerry đã nói, đương nhiên là không có điểm gì đặc biệt.
Nhưng hắn vẫn chọn nó, một là vì không muốn để tướng ăn của mình quá khó coi, hai cũng là vì hắn không cho là bản thân cần đến loại phòng tốt hơn.
Ở thế giới phép thuật, nếu không tính những pha tự chơi ngu, chỉ có hai thứ có thể khiến cho phù thủy mất kiểm soát, một là hiện tượng bộc phát ngẫu nhiên, hai là do Obscurus.
Vốn là có ba, nhưng sau khi Thuốc Bả Sói được Damocl·es Belby nghiên cứu ra, Người Sói đã có thể dựa vào loại ma dược này mà giữ được lý trí vào đêm trăng tròn.
Mà Anlene đối với ba thứ này, hoặc là hiện tại không có dính dáng gì tới, hoặc là đã từng trải qua, cho nên chỉ cần ở một gian phòng bình thường là được rồi.
Hắn khẽ lẩm bẩm:
“Tôi chỉ là một phù thủy nhỏ mà thôi, có thể tạo ra t·hảm h·ọa gì cơ… ừm, không đúng!”
Anlene ngồi dậy, lấy một chiếc hộp, một quyển sách cùng một cái vạc ra khỏi Mũ Phân Loại, đặt lên chiếc bàn làm việc cạnh đầu giường.
Hộp nguyên liệu ma dược mà Snape cho, Sách Ma Dược Cũ Của Hermione, cùng với Vạc Lớn Nhỏ Tùy Ý.
Có nguyên liệu, có phương thuốc cùng với dụng cụ nấu, hắn bây giờ đã có thể bắt đầu tự học chế tạo ma dược.
Mà nói đến chế tạo ma dược…
“Hẳn sẽ không tới mức nổ vạc, mà có nổ thì cũng không quá nguy hiểm… chứ?”
Anlene không khỏi nghĩ đến Neville Longbottom, hay nổi bật hơn cả là Seamus Finnigan, hắn nhớ hai người này cũng không tạo ra hậu quả gì nghiêm trọng.
“Hơn nữa Longbottom để xảy ra sự cố chủ yếu cũng là vì áp lực quá lớn của giáo sư Snape, nếu đổi lại là mình…”
Không phải Anlene tự phụ, nhưng nếu đổi lại là hắn ở vị trí của Neville, vậy con dơi già có gây áp lực gấp mười cũng chỉ như gió thoảng mây bay.
Bởi nếu có gì kinh khủng hơn học trong lớp của rắn chúa nhà Slytherin, vậy nó nhất định chính là học trong lớp của đối phương, một đối một.
Đúng lúc này, khi hắn sắp ngủ mất trong lúc đang nghĩ ngợi lung tung, trước phòng chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Cốc cốc!
“Tới đây!”
Anlene lấy lại tinh thần hô một tiếng, sau đó nắm chắc đũa phép trong tay rồi mới đi về phía cửa.
Kỳ thực chỉ là cẩn tắc vô áy náy, bởi người gõ cửa chính là phục vụ của quán rượu, đĩa cơm tấm thịt Bò Sừng Than nướng lúc này đã được đưa tới.
“Cảm ơn!”
Sau khi lấy hai viên Đá Thực Tại tip cho người phục vụ, hắn liền đóng cửa, mang đĩa cơm đi tới chỗ bàn ăn.
Anlene đặt nó xuống bàn, sau đó đẩy kính một cái, khoanh tay nhìn đĩa cơm với một vẻ trầm tư.
Thông qua Mắt Kính Nhìn Thấy Hào Quang, đĩa cơm tấm thịt Bò Sừng Than nướng lúc này đang tỏa ra một vầng sáng trắng nhạt trong mắt hắn.
“Vẫn chẳng biết đại biểu cho cái gì.”
Anlene lắc đầu than thở, cảm thấy cũng thật dở khóc dở cười.
Lúc còn ở dưới lầu, gặp một đống người rõ là ai ai cũng có năng lực siêu phàm, nhưng đều không nhìn thấy được bất kỳ vầng hào quang nào, vậy mà giờ một đĩa cơm tấm lại có.
“Thật vô nghĩa, thật lờ mao…”
Anlene cười mỉa một tiếng rồi quyết định bỏ chuyện này ra sau đầu, gỡ mắt kính xuống để sang một bên, bắt đầu thưởng thức món ăn trước mặt.
Hắn trước tiên dùng nĩa găm vào miếng thịt nướng.
“Năm Đá Thực Tại, tiền sao mà dễ kiếm quá!”
Anlene không khỏi thốt lên khi nhìn thấy độ mỏng của miếng thịt, nhưng sau khi cắn lấy một ngụm, hắn liền cho rằng quả thật là tiền nào của đó.
Đây có thể nói là miếng thịt nướng ngon nhất mà hắn từng ăn.
“Chỉ là quá ít!”
Hắn chép miệng nói sau khi đã vét trọn đến giọt nước mắm cuối cùng.
Căng da bụng thì chùng da mắt, lại thêm đã thức suốt nhiều giờ không nghỉ ngơi, hắn cũng không gắng gượng thêm nữa, để đĩa cơm đã sạch bóng ra ngoài phòng rồi liền ngã đầu xuống ngủ.
Chừng sáu giờ sau đó.
Anlene vươn vai ngồi dậy, đi rửa mặt một cái, sau đó quay lại ngồi trước bàn làm việc.
Hai mắt hắn lấp lánh có thần, hiển nhiên là đã khôi phục toàn bộ thể lực lẫn tinh thần, cảm thấy năng lượng trong người như muốn tràn ra.
“Là do đĩa cơm vừa rồi sao?”
Anlene cũng không rõ đây là sự thật, hay chỉ là ảo giác của mình vì ăn được thứ thịt hảo hạng như Bò Sừng Than.
Nhưng cũng không quan trọng, bởi lúc này hắn đang bị thu hút sự chú ý bởi một điều khác.
D-Shift.
Viên ngọc hình thoi khảm trên vòng tay lúc này đang nhấp nháy không ngừng.
Anlene ấn mở nó, ngay lập tức có một loạt thông báo hiện ra trước mặt hắn.
[Ngài đã ở lại một giờ trong Siêu Hiện Giới, Đá Thực Tại -5, bộ tính giờ đã được thiết lập lại từ đầu]
[Ngài đã ở lại một giờ trong Siêu Hiện Giới, Đá Thực Tại -5,....]
[Ngài đã ở lại một giờ trong Siêu Hiện Giới,....]
[...]
‘Phiền thế!’
Hắn nhíu nhíu mày, sau đó đưa tay làm một loạt thao tác, cũng không mất quá nhiều thời gian liền tìm thấy chỗ cài đặt để không nhận loại thông báo này.
Xong việc, hắn liền đưa ánh mắt về phía Mũ Phân Loại, nó lúc này vẫn đang ngáy khò khò.
Anlene đè giọng hô một câu:
“Chúa Tể Hắc Ám đánh vô lâu đài rồi!”
“Cái gì!?”
“Đâu? Đâu? Fawkes, chúng ta chạy mau, chạy… ặc!”
Chiếc mũ vô thức la lên oai oái, sau đó như đã tỉnh hồn, im bặt giữa chừng.
Kế đó chính là một tràng thóa mạ vô cùng vô tận nhắm vào Anlene.
Hắn vẫn mặt lạnh như tiền, lật ngược Mũ Phân Loại lại rồi thò tay vào trong lục lọi, chẳng mấy chốc đã sờ tới một vật gì đó giống như cuộn giấy.
Trên mặt Anlene lập tức lộ ra mấy phần mừng rỡ, không chần chừ nữa mà rút nó ra ngoài.
Tiếng mắng chửi của chiếc mũ liền bị gián đoạn.
[Hogwarts che chở, phù thủy năm thứ nhất lấy được phần thưởng đặc thù: Thử Thách Phép Thuật Cuối Học Kỳ Của Phù Thủy Năm Nhất]
“Ừm!? Cái này…”
Anlene mười phần sửng sốt.
“Thi cuối kỳ cũng được coi là phần thưởng!?”