0
“Lại có nơi thú vị như vậy?”
Anlene không khỏi cảm khái một tiếng sau khi nghe Jerry giới thiệu sơ qua về Phòng Đấu Giá Không Người kia.
Đương nhiên, cái thú vị nhất trong lòng của hắn chính là hai chữ “miễn phí” kia.
Nhưng rất nhanh hắn liền nhíu chân mày lại:
“Có điều món hàng mà tôi muốn bán e rằng khó mà được quyển Giám Định Toàn Thư đó xem trọng.”
Nghe hắn nói vậy, Aniruddh không có phản ứng gì, chỉ có Jerry là lộ ra vẻ tò mò:
“Sao lại nói vậy, lẽ nào đồ vật của cậu rất phổ thông?”
Anlene khẽ lắc đầu đáp:
“Cũng không phổ thông, có lẽ còn có thể gọi là chưa từng xuất hiện, chỉ là công dụng của nó lại không có gì cao siêu.”
Aniruddh cũng bị lời này của hắn làm cho nổi lòng hiếu kỳ, không nhịn được nhướng mày lên hỏi:
“Đó là vật gì?”
Anlene đối diện với bốn con mắt nhìn chăm chú của hai người, trầm giọng phun ra ba chữ:
“Thuốc Chữa Nhọt.”
Aniruddh: “...”
Jerry: “...”
Cả hai người đều bị hắn làm cho câm nín mất một lúc, phải mấy giây sau Jerry mới dùng ánh mắt có phần kỳ lạ nhìn hắn, nói với giọng có vẻ châm chước:
“À cái này… Phù Thủy, thuốc trị nhọt thật ra đã có trên đời từ lâu lắm rồi, là loại hàng hóa phổ thông, ở thế giới thực cũng có thể dễ dàng tìm thấy.”
Anlene mỉm cười lắc đầu, bồi thêm một câu:
“Nhưng nếu là loại có thể tạo ra tác dụng ngay lập tức thì sao?”
“Hả?”
Jerry lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt Aniruddh cũng xuất hiện một tia bất ngờ.
Lão già không kìm được hoài nghi:
“Thật có thứ thuốc hiệu quả mạnh như vậy?”
Anlene khẽ gật đầu đáp:
“Nếu tình trạng quá nghiêm trọng, vậy sẽ phải mất thêm một ít thời gian. Nhưng đối với trường hợp thông thường mà nói, có thể nhanh chóng thấy được công hiệu của thuốc.”
“Là sản phẩm của phòng thí nghiệm bí mật nào à? Chậc chậc, giải Nobel năm sau sợ là không có ai cạnh tranh nổi.”
Jerry tấm tắc một câu, sau đó liền làm một hớp bia.
Nghe đối phương nói thế, hắn liền nhẹ giọng giải thích:
“Bác Jerry hiểu lầm, Thuốc Chữa Nhọt của tôi không phải sản phẩm khoa học, nó chính xác phải được gọi là ma dược, là một loại tạo tác của thuật phù thủy.”
Hắn vờ như vô tình nhưng thực chất là cố ý quảng cáo một chút cho ma dược của mình.
Dù sao Quán Rượu Tứ Phương rõ ràng là nơi đám người mới đến Siêu Hiện Giới thường phải ghé đến, Jerry lại có vẻ rất thích bắt chuyện với những đối tượng như vậy, tự thân Anlene chính là một ví dụ điển hình.
Jerry không biết Anlene có toan tính như thế, nghe hắn nói xong liền vỗ vỗ bụng bia rồi cảm khái:
“Vậy mà xưa giờ thân già bụng bự này cứ nghĩ phù thủy chỉ biết chế bùa mê thuốc lú, độc dược hại người thôi chứ? Hóa ra lại là những thứ thiết thực như thế này, truyện cổ tích đúng là không đáng tin!”
Aniruddh ngồi ở bên cạnh cũng nhẹ gật đầu tán đồng.
“Dù sao cũng là hư cấu.”
Anlene chỉ mỉm cười, trong lòng thì lại nghĩ:
‘Kỳ thật vẫn rất đáng tin, bất kỳ loại ma dược nào nếu chế tác sai cách đều có thể trở thành độc dược nguy hiểm, huống hồ còn có những loại tự thân nó sẵn đã có thể coi là một thứ độc dược.’
Trong đầu hắn chợt hiện lên những cái tên như Tình Dược, Chân Dược, Dung Dịch Thu Nhỏ hay thứ ma dược mà hắn vẫn còn một ít - Sinh Tử Thủy.
Đúng lúc này, hắn lại nghe Jerry nói:
“Này Phù Thủy, nếu thứ thuốc trị nhọt kia thật sự có tác dụng thần kỳ như thế, vậy chưa chắc sẽ không được Giám Định Toàn Thư công nhận, cậu cứ đi thử một chuyến xem sao.”
Anlene cười gật đầu đáp:
“Đương nhiên, bác Jerry. Dù cho không được, tôi nhất định cũng sẽ đến Phòng Đấu Giá Không Người một chuyến, coi như đi mở mang tầm mắt.”
Hắn và hai người trò chuyện thêm vài câu, sau đó liền đi ra khỏi Quán Rượu Tứ Phương, hướng đến chỗ Sở Phép Thuật Trong Gương.
Tiến vào trong sở, hắn thoáng nhìn qua bày trí bên trong, phát hiện cũng không có gì khác biệt với nơi ở khu Politeia, cũng không có tên pháp sư nào ra chào đón hắn.
Thế là Anlene cũng không nấn ná lại lâu, nhanh chân bước về phía tấm gương hình bầu dục ở đối diện.
[Hãy lựa chọn khu vực cần đến]
[Khu hiện tại] - [Khu Politeia] - [Khu Metaphysica] - [Khu Ethika]
Hắn chọn khu Metaphysica, sau đó…
[Sở Phép Thuật Trong Gương - Đại lộ Aristotle - Khu Metaphysica]
[Ngài sử dụng dịch vụ Thông Đạo Trong Gương, Đá Thực -100]
“Nà ní!?”
Anlene xuất hiện trên một con phố hoàn toàn mới, mắt lộ vẻ khó mà tin được nhìn vào cái pop-up vừa mới nhảy ra từ D-Shift.
‘Cớ gì lại trừ tiền, trước đó vốn chẳng phải…’
Thần sắc của hắn chợt cứng lại.
‘Lẽ nào trước đó miễn phí chỉ là phúc lợi của người mới tới lần đầu?’
Anlene thầm nghĩ, có chút đau lòng nhìn qua số dư trong D-Shift một cái.
[Đá Thực Tại: 11,078 / 10,000]
Cảm giác đau lòng thoáng cái liền tiêu tan hết bảy, tám phần.
‘Phải tìm cách dùng bớt mới được.’
Hắn trước đó đã được cho biết là D-Shift có giới hạn về khả năng chứa Đá Thực Tại, nếu muốn mở rộng, biện pháp đơn giản nhất đó chính là nâng Hạng Mạo Hiểm của mình lên.
Ngoài ra, nghe nói cũng có một ít cách thức khác, chỉ là rất khó để thực hiện nên Stanislav cũng không nói rõ cho hắn biết.
Nếu như bị tràn mức giới hạn, vậy sẽ không thể bỏ thêm Đá Thực Tại vào được nữa, chỉ có ra chứ không có vào.
Nhưng lúc nhận số Đá Thực Tại mà Cloud đã hứa hẹn với mình khi Anlene chịu vào Viện Bất Lực một chuyến, hắn chợt phát hiện một chuyện.
Đó chính là nếu sức chứa của D-Shift vẫn chưa tới mức giới hạn, vậy hắn vẫn có thể nhét được số Đá Thực Tại vượt trên mức giới hạn vào vòng tay trong một lần.
Anlene vốn tưởng rằng đó là một lỗ hổng, có thể dựa vào nó mà muốn chứa bao nhiêu đá tùy thích, nhưng sau đó liền được Cloud nhắc nhở rằng đấy chỉ là do không gian chứa của D-Shift có độ co giãn nhất định.
Một khi mức độ tràn quá lớn, hoặc là diễn ra liên tục trong thời gian ngắn, vậy D-Shift chắc chắn sẽ p·hát n·ổ.
“...chú yên tâm, cơ chế an toàn của D-Shift rất tốt, không cần lo lắng ảnh hưởng tới tính mạng. Cục cũng sẽ phát lại cho chú miễn phí, nhưng chỉ D-Shift mới thôi, chứ đồ đạc trong cái cũ thì…”
Đây là những gì tên chỉ huy bụng phệ đã nói khi hắn hỏi về vấn đề này.
“Phát dương quang đại chủ nghĩa tiêu dùng là trách nhiệm của phù thủy.”
Anlene lẩm bẩm một câu, sau đó liền tiến vào con phố sầm uất trước mặt mình.
[Phố Đãi Vàng]
Đây là một con phố nhỏ, chỉ đủ chỗ cho ba chiếc độc giác long dàn hàng, nhưng mật độ người theo Anlene thấy chí ít cũng phải gấp năm lần những nơi khác trong Tòa Thành Trí Tuệ.
Dọc theo dòng người tuy đông đúc nhưng cũng không đến mức chen chúc, hắn mang theo vài phần hào hứng liếc qua các sạp hàng được bày ở hai bên phố.
Các sạp hàng này trông qua hoàn toàn tương tự nhau, cũng là lều vải che phía trên cùng quầy gỗ ở dưới để bày hàng, có khác biệt cũng chỉ ở mức độ kích thước, hoặc là màu sắc của phần lều vải.
Lều nào càng có màu sắc rực rỡ, vậy chứng tỏ đã kinh doanh lâu năm, hơn nữa độ tin cậy cũng cao.
Đương nhiên, như vậy không có nghĩa là lều chỉ có một, hai màu là thiếu uy tín, có thể chỉ là họ ít khi bày hàng, hoặc là mới bắt đầu việc bán mà thôi.
“...cậu nhất định phải coi chừng những lều có sọc đen, mỗi một sọc đại biểu cho sạp hàng đó đã vướng vào chuyện xấu một lần, hoặc là bán hàng kém chất lượng, hoặc là l·ừa đ·ảo, tóm lại không có gì tốt cả.”
“Nhưng cũng có những trường hợp kiếm được món hời lớn từ những sạp này, chỉ là vô cùng hiếm thấy, cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn, Phù Thủy.”
Anlene nhớ lại những gì Jerry dặn dò trước khi hắn rời khỏi quán rượu, mang theo vài phần thận trọng dạo qua các sạp hàng.
“Huyết Nguyệt Thạch mới ra lò đây, do chính đoàn Thanh Kiếm Viễn Chinh mang về từ Đồi Trăng Rơi, chất lượng bảo đảm!”
“Huyết Thanh Cuồng Sĩ độ tinh khiết cao, chín trăm năm mươi Đá Thực Tại một ống, miễn trả giá!”
“Đặc sản Thung Lũng Victoria, ngọc của Hoa Nhả Ngọc được đích thân Động Cơ Vĩnh Cửu thu thập, người biết hàng tự hiểu!”
“Pha Lê Xanh số lượng lớn…”
—Loading—
Cảm tạ những ai vẫn còn ở lại đọc truyện, đề cử, cảm ơn ngài Zenky đã chọi gạch, nguyện cho các ngài giao thừa vui vẻ, Nguyên Đán bình an!