“Ừm?”
Anlene nghe được cái danh hiệu có phần quen thuộc, không khỏi vì đó mà dừng bước lại.
‘Động Cơ Vĩnh Cửu? Không phải chính là ngài Aniruddh ư?’
‘Có thể bị đem danh hiệu ra để bảo chứng cho chất lượng hàng hóa, xem ra anh ta quả thật đáng gờm như bác Jerry đã nói.’
Anlene thầm tự hỏi, bởi vì khi nãy Aniruddh không hề nhắc đến, nên hắn cũng không biết là người ta mượn tên tuổi của đối phương để giở trò bịp bợm, hay là Aniruddh thật sự gửi hàng bán ở chỗ này.
‘Cũng có thể là thương nhân mua đi bán lại.’
Hắn nhìn lên mái lều của người bán, phát hiện có bốn loại màu sắc, cũng không có bất kỳ sọc đen nào, coi như uy tín không tệ.
Anlene tiến lại gần, trên sạp hàng rộng chưa tới hai mét này, hắn nhìn thấy có rất nhiều loại đồ vật khác biệt, chỉ từ ngoại hình đã biết chúng không hề cùng một thể hệ, có thể xem là tạp hóa.
Chủ sạp là một người đàn ông trung niên tuổi hơn bốn mươi, ăn bận rất có đặc sắc, phong cách tựa như người Ba Tư cổ, râu đỏ như máu.
Tinh mắt thấy Anlene tới gần, đối phương nhìn lướt qua trang phục của hắn, hai con ngươi không khỏi sáng lên, lập tức nở nụ cười lấy lòng nói:
“Ôi chao khách quý! Kẻ hèn này vừa mới mất bao công sức mới lấy được một món hàng hiếm, mời ngài xem qua!”
Lời còn chưa dứt, chủ sạp liền lấy ra một chiếc hộp gỗ với những đường vân gồ ghề trông như tự nhiên đã thế mà lại có mỹ cảm lạ kỳ, thận trọng nâng đến trước mặt.
“Ngài xem, đây chính là ngọc của Hoa Nhả Ngọc, do đích thân đại mạo hiểm gia Động Cơ Vĩnh Cửu Aniruddh thu thập tại Thung Lũng Victoria.”
Đối phương mở chiếc hộp ra, vừa cười lấy lòng lại vừa có chút đắc ý giới thiệu món hàng.
Anlene thoáng liếc qua, ánh mắt chợt lóe lên một cái.
Hắn giống như bị hấp dẫn, đưa mắt nhìn vào hộp, liền trông thấy một viên ngọc có đường kính cỡ một đốt tay rưỡi đang lẳng lặng nằm trong đó.
Hình dạng của nó có phần kỳ lạ, trông như một nụ hoa chớm nở, nhưng lại không giống như bàn tay nghệ nhân mài gọt mà thành.
Toàn thân nó trong suốt như pha lê, chỉ có ở phần nhụy hoa là lẫn một loại màu sắc khác, trông như những sợi tơ mỏng bị đóng băng tại đó.
Cho rằng Anlene có hứng thú với việc mua viên ngọc, nụ cười của chủ sạp lại vui vẻ thêm mấy phần, ra sức giới thiệu:
“Ngài coi đó, tôi không hề nói xạo chứ, màu chỗ nhụy hoa đã gần chuyển sang cam, đích thị là loại ngọc thượng hạng không sai đi đâu được!”
‘Vấn đề là tôi có biết gì về thứ này đâu mà sai với chẳng xạo hả ông ơi? Mặc dù…’
Anlene thầm nhủ một tiếng, sau đó thẳng thắn nói rõ với chủ sạp:
“Có lỗi quá ông chủ, đáng lẽ nên nói với ông sớm hơn, nhưng thực ra tôi là người mới, chỉ vừa vào Siêu Hiện Giới, không biết gì về viên ngọc này cả.”
Anlene cứ ngỡ chủ đối phương nghe vậy sẽ đuổi mình đi, nhưng nào ngờ nghe hắn nhận là người mới, hai mắt của kẻ này càng sáng hơn.
‘Người mới? Quá tốt rồi, sức mua chắc chắn không thành vấn đề!’
Chủ sạp lấy hai trăm phần trăm nhiệt tình nói:
“Ôi chao, ngài nào có lỗi gì, lỗi của tôi hết, của tôi hết, là do tôi không chịu hỏi rõ mới phải!”
Sau đó kẻ này liền thao thao bất tuyệt, giải thích tinh tường, cặn kẽ về xuất xứ, đặc tính, công dụng của viên ngọc trong hộp cho Anlene biết.
“Viên ngọc này có nguồn gốc từ loài Hoa Nhả Ngọc, một loại đặc sản mà chỉ Thung Lũng Victoria, ở ngoài tây nam Tòa Thành Bí Mật mới có.”
“Hoa Nhả Ngọc có hình dạng như hoa súng, sinh trưởng chủ yếu trong môi trường ao, hồ. Chúng thường khoảng nửa năm mới nở hoa một lần, nhưng không có thời gian cố định, cũng không có dấu hiệu báo trước nào.”
“Mỗi lần nở hoa, giống như tên của mình, Hoa Nhả Ngọc sẽ nhả ra một viên ngọc chứa đựng phần lớn tinh hoa mà nó đã tích tụ trong nhiều tháng.”
“Loại ngọc này gặp nước lập tức sẽ tan ra, hòa vào trong nước sông, hồ, trở thành dưỡng chất bồi bổ ngược lại cho Hoa Nhả Ngọc. Điều kiện bảo quản của nó cũng rất khó khăn, dù không chạm nước thì trong các loại điều kiện khác cũng không giữ được lâu, sẽ nhanh chóng bị mục rữa.”
“Sau khi thu thập, nếu không thể tại chỗ chế tác trang sức, vậy chỉ có thể dùng gỗ của loại cây cổ thụ được bọn Cổ Thụ Nữ Yêu sống nhờ làm thành hộp chứa, đó là cách bảo quản duy nhất được biết đến hiện giờ.”
“Cổ Thụ Nữ Yêu?”
Anlene vốn đang khá là say sưa như nghe kể chuyện, không ngờ còn chưa được nghe hết sự tích về Hoa Nhả Ngọc thì lại có một cái tên khác nhảy ra.
“Ôi, đó là một trong ba loại quái vật nguy hiểm nhất Thung Lũng Victoria, cũng là chướng ngại lớn nhất trong việc thu thập ngọc của Hoa Nhả Ngọc.”
Tên chủ sạp này giống như có thiên phú kể chuyện còn hơn bán hàng, thần sắc và cử chỉ chợt lộ ra mấy phần sợ hãi, sinh động và chân thật như đang thực sự có quái vật xuất hiện trước mặt mình.
Nuốt một ngụm nước bột, đối phương nói tiếp:
“Cổ Thụ Nữ Yêu có hình dạng như một người đàn bà xinh đẹp, tóc dài thướt tha, ăn mặc nóng bỏng thiếu vải. Nhưng tóc của chúng là do dây leo bện thành, thân thể không phải máu thịt mà là vỏ cây, rong rêu hợp lại, quần áo trên mình chỉ là những chiếc lá khô.”
“Cổ Thụ Nữ Yêu sống dựa vào các cây cổ thụ, chúng có thể dung nhập vào trong thân cây, tạo thành một lớp bảo hộ cũng như ngụy trang gần như hoàn mỹ, thậm chí điều khiển những cổ thụ này tựa như người máy để chiến đấu.”
“Không những thế, tự thân Cổ Thụ Nữ Yêu cũng nguy hiểm vô cùng, thân thể có thể uốn lượn tùy ý, cực kỳ linh hoạt, dây leo trên người có thể duỗi dài ra để t·ấn c·ông kẻ địch.”
“Ở chỗ sông, hồ, chúng có thể di chuyển trong môi trường nước tựa như trên đất bằng, ghê gớm hơn là có thể hút nước để bắn ra những luồng pháo thủy lực đủ sức làm tan nát đá tảng.”
Nói tới đây, chủ sạp tựa hồ không kìm được sợ hãi mà run lên bần bật, khiến Anlene lúc này cũng không rõ là đối phương đang diễn hay thật sợ đến thế.
“Cổ Thụ Nữ Yêu kinh khủng là thế, nhưng càng kinh khủng hơn nữa là nếu như ăn được ngọc của Hoa Nhả Ngọc, toàn bộ các năng lực của chúng đều sẽ được cường hóa trên diện rộng.”
“Cũng vì loại ngọc này là vật đại bổ với chúng, nên Cổ Thụ Nữ Yêu sẽ liều mạng chiến đấu với bất kỳ kẻ nào dám nhúng chàm, không chút nhượng bộ cho đến lúc c·hết.”
“Không giống với chúng ta, đám quái vật này có khả năng dự cảm được khi nào Hoa Nhả Ngọc sẽ nở, mặc dù cũng không hoàn toàn chính xác, nhưng quan sát hoạt động của Cổ Thụ Nữ Yêu được xem là một cách hiếm hoi để xác định thời gian hoa nở.”
“Có điều để có thể lấy được ngọc trước miệng chúng, cũng chỉ có loại mạo hiểm gia kiệt xuất như Động Cơ Vĩnh Cửu mới có thể làm được.”
“Dù sao thì Hoa Nhả Ngọc chỉ sinh trưởng ở chỗ sông, hồ, mà những chỗ này lại là nơi mà Cổ Thụ Nữ Yêu trở nên mạnh nhất.”
Chủ sạp nhấn mạnh.
Anlene gật gật đầu, hoàn toàn có thể cảm nhận được mức độ nguy hiểm của loại quái vật này, dù chỉ là qua lời kể.
‘Một cái cây có thể đột nhiên tập kích bất cứ lúc nào, lại còn sở hữu khả năng dùng nguồn nước như kho đạn, trong rừng hay dưới nước đều thiện chiến, quả thật không dễ chơi.’
Hắn thầm nghĩ, trong khi đó thì đối phương đã nói về cách phân biệt phẩm chất của ngọc.
“Một gốc Hoa Nhả Ngọc có thể nhả ra loại ngọc có chất lượng ra sao, hoàn toàn phụ thuộc vào việc nó đã hấp thu được bao nhiêu dưỡng chất do ngọc tan trong nước tạo thành.”
“Ngài nhìn nơi này…”
Chủ sạp đưa hộp gỗ tới gần, chỉ vào chỗ mấy sợi tơ vàng cam nơi nhụy hoa, đoạn lại nói:
“...phần này thường có màu vàng, nếu màu sắc ở đây càng đậm, vậy chứng tỏ chất lượng càng cao.”
“Loại ngọc có phẩm chất cao cấp nhất, hiếm thấy nhất, chính là loại có phần nhụy hoa đã hoàn toàn chuyển sang cam, nhiều khi ngàn viên chưa chắc được một.”
Trên mặt đối phương hiện lên vẻ ước ao pha lẫn chút hụt hẫng.
“Đáng tiếc, tôi mua bán nhiều rồi cũng chưa từng thấy qua một lần.”
—Loading—
Cảm ơn các ngài đã vung hoa, cảm ơn ngài Bruhm đã tạt bia!
Mong các ngài Nguyên Đán ăn chơi lành mạnh an toàn nhoa, ư ư ư!
0