Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 125: Kẻ lừa đảo

Chương 125: Kẻ lừa đảo


Điều gì đã khiến Anlene không khỏi dừng bước?

Hắn vậy mà nhìn thấy có người bày bán tiền liên bang - FD - ở trên sạp hàng, từng bó từng bó tiền to xếp thành một đống, mỗi tờ có mệnh giá 100 FD, trông chẳng khác mấy những hàng vàng mã.

‘Nếu coi Siêu Hiện Giới là một trò chơi, vậy đây không phải chính là một kiểu nạp tiền trá hình sao?’

Trong đầu Anlene bỗng nhiên sinh ra liên tưởng như thế.

Hắn nhìn lên lều vải của sạp hàng này, không thấy có sọc đen nào, thế là liền tiến đến hỏi chủ sạp:

“Ông chủ, tiền liên bang bán thế nào?”

“Một ngàn hai một xấp, mỗi xấp một trăm tờ.”

Anlene nhường chỗ cho một người khác tới mua, vừa nhìn kẻ đó lấy hai xấp tiền khỏi quầy vừa tính nhẩm trong đầu.

‘Tức là một xấp có mười ngàn, ước chừng một Đá Thực Tại có thể đổi được hơn tám đồng.’

Hắn nhớ rằng ở rank Chân Gà III, mỗi giờ số Đá Thực Tại mà mình bị trừ là 5 Đá Thực Tại, nếu dựa theo tỷ giá này thì tương đương với hơn 40 FD một giờ, trong khi mức lương trung bình của một công việc bán thời gian tại Khu 5 chỉ khoảng 12 đến 15 FD một giờ.

Ở quận 13, vật giá có phần dễ thở hơn, một FD có thể mua được một ổ bánh mì không ở lò bình dân, hoặc là một cây bút bi loại thường.

‘Không biết thu nhập bình quân của họ một tháng được bao nhiêu, nếu như khả quan mà nói, hẳn là đều có thể sống sung túc ở thế giới thật.’

Anlene nghĩ tới ông già lái độc giác long ban sáng, lại nhìn sạp hàng ít người chịu ghé trước mặt.

Hắn chợt bừng tỉnh, sau này khi quay lại thế giới thực, bản thân cũng không cần phải thắt lưng buộc bụng làm chi nữa.

“Lấy tôi một xấp!”

Anlene trả 1,200 Đá Thực Tại cho chủ sạp, sau đó tiếp tục dạo bước trên Phố Đãi Vàng.

Chẳng bao lâu sau, hắn liền nhanh chóng nhận ra, hai loại đồ vật được bày bán nhiều nhất ở đây vậy mà đều thuộc về khoáng vật.

Loại thứ nhất hắn đã từng nghe người ta nhắc qua lúc mới vào Quán Rượu Tứ Phương, chính là Pha Lê Xanh.

Loại thì hai thì là một thứ khoáng thạch có tên là Hồng Nguyệt Thạch.

Anlene mặt dạn mày dày, giả vờ có hứng thú mua sắm mà dò la được một ít thông tin về hai loại khoáng vật này từ chỗ mấy sạp hàng.

Theo lời của một trong các chủ sạp thì ở phía đông Tòa Thành Trí Tuệ có một nơi gọi là Lòng Chảo Rhetorica, khu vực này có rất nhiều mỏ Pha Lê Xanh lộ thiên, mặc cho người ta đến khai thác.

Nhưng cần phải cẩn thận, bởi bọn quái vật chuột thành tinh - Mickey Hung Hãn - cũng thường tụ tập ở những nơi có quặng mỏ, đào hang làm chỗ trú ẩn.

Trong lúc khai thác, ngươi chẳng thể biết khi nào thì sẽ có một thanh gươm nhỏ đột ngột đâm vào lòng bàn chân mình từ dưới đất.

Pha Lê Xanh là một vật liệu cơ bản được dùng để sửa chữa Ảo Vật, loại trang bị theo như người khác nói là có độ bền không hề cao, lại còn phải thường xuyên dùng trong chiến đấu.

Hồng Nguyệt Thạch thì có xuất xứ từ nơi mà Anlene đã nghe nhiều nên thuộc là Đồi Trăng Rơi.

Công dụng của nó, theo cách hiểu của hắn thì đơn giản chính là đá cường hóa dùng để đập v·ũ k·hí.

Anlene thong dong bước đi, không vội đến Phòng Đấu Giá Không Người mà như cưỡi ngựa xem hoa, ngó qua đủ loại hàng hóa được bày bán hai bên đường, không ngừng tiếp nạp thêm kiến thức mới.

Đồng thời hắn cũng muốn tìm xem có đồ vật nào phát ra hào quang nữa hay không.

‘Hoặc phát hiện ra Mảnh Vá lại càng tốt.’

Hắn thầm nhủ một tiếng, sau đó không khỏi dừng bước khi gặp một đám người đang chen chúc ở giao lộ phía trước, vây quanh một sạp hàng không nhỏ.

Mũ Phân Loại thấy cảnh này cũng không nhịn được lên tiếng:

“Bán cái gì mà hot dữ dị? Hey, tới coi thử xem sao, phù thủy nhỏ!”

Anlene cũng có chút tò mò, cho nên không cần chiếc mũ nói hết câu thì hắn cũng đã cất bước lại gần chỗ đó, đồng thời cũng không quên ngó lên phần lều vải của sạp hàng ấy.

“Ừm?”

Anlene hơi híp mắt lại, hắn thề đó là mái lều có màu sắc rực rỡ nhất mà hắn được thấy từ nãy tới giờ, chỉ có điều…

“Vậy mà vẫn chưa bị dẹp tiệm sao?”

Anlene khẽ lẩm bẩm, mặt không b·iểu t·ình nhìn mấy sọc đen lẫn giữa những màu sắc khác trên lều, trong lúc nhất thời vậy mà không xác định được có hết thảy bao nhiêu sọc.

“Loại này… có lẽ chúng ta không nên dây vào thì hơn.”

Hắn nói với Mũ Phân Loại, hiển nhiên vẫn nhớ lời khuyên của lão già Jerry.

Chiếc mũ cũng hiểu hàm nghĩa của mấy cái sọc đen này, nó gật gù nói:

“Ngươi nói phải á, qua ngó một cái rồi đi thôi!”

“Ừm.”

Anlene cũng có ý tưởng này.

Chỉ có điều, khi ánh mắt đầu tiên của hắn chạm phải hình bóng của chủ sạp hàng đó, hai chân của hắn cũng như bị sa vào vũng lầy, không nhích được thêm một bước nào nữa.

Mũ Phân Loại cũng nhận ra vấn đề, rù rì hỏi:

“Này, có đi nữa không?”

Anlene đẩy kính một cái, trầm tĩnh đáp lại:

“Quan sát một lúc xem sao, chỉ cần cẩn thận một chút, không bỏ tiền mua hàng, vậy cũng không cần quá lo lắng.”

Trong đôi mắt vốn không quá sinh động của hắn chợt như có ánh sao lưu chuyển, xuyên qua dòng người đông đúc, hắn có thể thấy rõ mồn một vật đang lơ lửng trên đầu người kia.

Mảnh Vá Thường.

Nhưng phong ấn của nó không phải loại màu đỏ có hình đũa phép, mà là kiểu thông thường với các vòng tròn cổ ngữ.

‘E rằng không thể thông qua PK để thu thập.’

Anlene nhủ thầm một câu, sau đó thừa lúc đám đông hơi tản mạn, hắn lập tức nhanh chân tiếp cận sạp hàng, cách chỉ chừng hơn hai mét.

[Gian Hàng Kỳ Diệu Của Dong Mao]

Ở khoảng cách này, hắn đương nhiên có thể thấy rõ được diện mạo của kẻ có Mảnh Vá trên đầu kia.

Cũng vì vậy mà Anlene không khỏi có chút bất ngờ.

Hắn cứ ngỡ để sở hữu một gian hàng có lều vải nhiều màu như vậy, chủ sạp phải là người đã có tuổi rồi, nhưng không ngờ rằng đối phương lại là một thanh niên trẻ tuổi, hơn nữa trông có vẻ cũng chỉ vừa mới qua tuổi trưởng thành mà thôi.

Đó là một nam thanh niên gốc Á Đông, đầu đội mũ quả dưa, mặc cổ phục kiểu Trung Hoa lấy hai sắc đỏ đen làm chủ đạo, trên người mang đầy châu báu.

Gã đeo một cặp kính tròn gọng nhỏ với tròng kính màu đen, khung kính tựa hồ được làm bằng vàng, gương mặt rõ ràng có thể được gọi là đẹp trai, nhưng không hiểu sao Anlene lại thấy nét mặt tên này cứ đê tiện, gian xảo kiểu gì đó.

Nghe âm thanh bàn tán từ những người xung quanh, hắn rất nhanh đã biết vì sao mình lại có cảm giác như vậy.

“Hóa ra lại là một tên l·ừa đ·ảo!”

Mũ Phân Loại kinh hô.

“Hơn nữa còn là l·ừa đ·ảo công khai.”

Anlene đưa tay sờ cằm, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía những món hàng được bày trên sạp.

Từ những thông tin hắn vừa thu thập, Gian Hàng Kỳ Diệu Của Dong Mao cách mỗi một đoạn thời gian không cố định lại được bày ra, trưng bày hơn trăm món đồ ngon của hiếm với giá sốc mặc cho người ta tới mua.

Nhưng có một vấn đề là, chín mươi phần trăm những món hàng được bán đều là hàng giả.

Chỉ có mười phần trăm là hàng thật, hoặc đôi khi là hàng thật nhưng không thể sử dụng được nữa.

Vậy mà Dong Mao, gã thanh niên có nét mặt đê tiện này, lại vẫn có thể tiếp tục ăn nên làm ra, hơn nữa lại còn càng làm càng lớn.

Bởi vì những trường hợp kiếm được món hời lớn, vô cùng hiếm thấy mà bác Jerry đã nói với Anlene, phần nhiều cũng từ chỗ này mà ra.

“Thật là mật ngọt c·hết ruồi…”

Anlene thấp giọng lẩm bẩm, sau đó bắt đầu tới gần quan sát đồ vật được bày trên sạp.

Biết rõ đây là mật ngọt, nhưng hắn vẫn phải đâm đầu vào.

Bởi không khó để hắn lờ mờ đoán được điều kiện mở phong ấn cho Mảnh Vá trên đầu Dong Mao là gì.

Chương 125: Kẻ lừa đảo