0
Thông qua Mắt Kính Nhìn Thấy Hào Quang, Anlene cẩn thận săm soi từng món hàng có trên sạp, nhưng khổ nỗi xem đến tận món cuối cùng vẫn không thấy được một tia sáng nhỏ nhoi nào chứ đừng nói là hào quang.
‘Lúc cần linh thì không chịu linh, thật là…’
Hắn thở dài một hơi, tạm thời đứng sang một bên, quan sát những người khác chọn hàng.
‘Những lúc như thế này, chỉ cần có vài giọt Phúc Lạc Dược, hoặc là…’
Anlene chợt nghĩ tới Chiết Tâm Bí Thuật, nhưng rất nhanh đã ghìm cái ý niệm này xuống.
‘Quả nhiên, đọc được suy nghĩ của người khác, cám dỗ này thật sự quá lớn. Còn chưa học được đã xuất hiện loại tư tưởng này, một khi học được thì ý chí sẽ phải chịu thử thách lớn cỡ nào?’
Hắn thầm than thở, đồng thời cũng vì vậy mà càng thêm bội phục Dumbledore, phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ 20 thật không phải là hư danh.
Đúng lúc này, hắn chợt nghe âm thanh của Mũ Phân Loại vang lên trong đầu.
‘Này, thằng lừa đảo hình như chú ý tới ngươi rồi kìa!’
‘Hửm?’
Anlene thần sắc như thường, giả vờ chỉnh lại mắt kính mà thoáng liếc về phía Dong Mao, quả nhiên thấy được kẻ có vẻ mặt đê tiện ấy đang nhìn về phía mình.
Hoặc nói chính xác hơn là đồ đạc trên người của hắn.
Mũ Phân Loại cũng rất nhanh đã nhận ra điều ấy, nó có chút hả hê nói:
“Ái chà, bị một tên như vậy để ý tới gia sản, ngươi phải cẩn thận đó nha, ê hê!”
Anlene đẩy kính một cái, bình tĩnh đáp trả:
“Ông cũng thế nhé! Đừng quên, trước khi chúng ta rời khỏi Cục Vệ Địa, chỉ huy Kozlov đã nói cái gì.”
“Ặc…”
Nghe hắn nhắc nhở, Mũ Phân Loại cũng chợt nhớ đến, tên chỉ huy bụng phệ Stanislav từng bảo rằng mặc dù không thể nghe thấy chiếc mũ nói chuyện, nhưng khi ở Siêu Hiện Giới thì nó cũng không còn vô hình trước mặt người đời nữa.
Mũ Phân Loại lúc ấy vốn định khịt mũi coi thường, nhưng nghĩ lại bản lĩnh của Stanislav, nó chỉ có thể bán tín bán nghi.
Giờ được Anlene nhắc tới, không biết có phải ảo giác của bản thân hay không, chiếc mũ tựa hồ cảm nhận được đằng sau cặp kính gọng vàng, Dong Mao đang dùng đôi mắt ti hí đầy tham lam và đê tiện kia nhìn về phía mình một cách thèm thuồng.
Nó không khỏi rùng mình một cái, hoảng hốt nói:
“Merlin giày rách! Ngươi, ngươi nhất định phải bảo vệ ta thật tốt đấy! Nếu báu vật của Hogwarts mà có mệnh hệ gì, ngươi nhất định sẽ trở thành nỗi sỉ nhục lớn nhất của giới phù thủy.”
Anlene lại cười nhạt:
“Có vẻ như cũng không có vấn đề gì. Giới phù thủy nơi đây cũng chỉ có một mình tôi, miễn tôi không cảm thấy nhục thì chẳng phải là xong rồi sao?”
Mũ Phân Loại: “...”
Nó câm nín trong một thoáng rồi cáu kỉnh nói:
“Vậy, vậy ngươi cũng đừng hòng rút thưởng gì nữa hết, hừ!”
Anlene vuốt cằm, ra vẻ nghiêm túc gật đầu đáp:
“Ừm, cái này thì nghiêm trọng nè.”
Chiếc mũ còn định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, chính cái mối nguy mà nó cùng Anlene đang bàn luận đến lại đột nhiên tiếp cận bọn họ.
Trong ánh mắt bất ngờ cũng như ẩn giấu một tia đề phòng của Anlene, đối phương hạ mắt kính xuống, để lộ ra một đôi mắt tròn xoe đầy linh động, như chứa hết mọi sự ma lanh của thế gian vào trong đó.
“Khách quý a khách quý, tôi thấy ngài cũng đã dòm ngó được một hồi, phải chăng đã tìm ra được món hàng ưng ý? Liệu có cần tôi tư vấn cho tường tận một hai?”
Dong Mao hỏi với giọng điệu rất là ấm áp tự nhiên, âm thanh trầm ổn dễ nghe, nhưng Anlene lại vẫn cứ cảm thấy tựa hồ có mùi bỉ ổi thum thủm trong đó.
Hắn không đáp lại, mà đưa ra một vấn đề khác:
“Tôi còn không biết mình là khách quý, sao cậu lại biết tôi là?”
Trước câu hỏi như cố ý bóc mẽ của Anlene, đối phương không hề tức giận, trái lại còn nở một nụ cười hòa nhã.
Gã không biết từ chỗ nào móc ra một cây quạt xếp, xòe ra phe phẩy, khéo léo đáp lời:
“Thật có lỗi quá, quên tự giới thiệu với ngài, tôi là Dong Mao, thường được các vị khách hàng yêu quý gọi là Thương Nhân Kỳ Diệu.”
“Nếu ngài hỏi tôi làm sao biết được ngài là khách quý, tôi chỉ có thể bảo rằng đó là trực giác của một thương nhân.”
Anlene nhìn nụ cười ra vẻ cao thâm của gã, trong lòng cười lạnh:
‘Thương Nhân Kỳ Diệu? Khỉ gió, vậy cái tên Vua Hàng Nhái chết tiệt mà đám người ở đây mắng mỏ nãy giờ là ai?’
Nhưng mặt ngoài hắn lại tỏ vẻ hiếu kỳ:
“Ồ? Thế không biết khách như nào thì là quý, mà như nào lại là không quý?”
“Ngài hỏi rất hay.”
Dong Mao khách sáo một câu, sau đó mới đáp:
“Quý hay không quý, để mà khái quát trong đôi lời, thì đó chính là người trước tuy im im không tỏ vẻ gì, tựa như chẳng hề có hứng thú với hàng hóa, nhưng đến cuối cùng lại nhất định sẽ mở hầu bao.”
“Mà người sau thì lại là hạng mồm to lắm lời, hỏi đông hỏi tây, giống như sắp mua hàng đến nơi rồi vậy, nhưng tới lúc cần móc tiền thì lại đột nhiên im bặt, sau đó mượn cớ biến đi đâu mất.”
Nói tới đây, nụ cười vẫn treo trên mặt gã chợt thiếu đi vài phần nho nhã, nhiều hơn vài phần ranh mãnh, tí tởn hỏi:
“Không biết ngài thấy câu trả lời này của tôi có hợp lý không, thưa khách quý?”
Anlene tạm thời không đáp, thoáng nhìn qua sạp hàng sau lưng Dong Mao.
‘Cho nên nếu như tôi không mua gì thì chính là hạng mồm to lắm lời rồi? Miệng lưỡi cũng xảo trá lắm.’
Hắn thầm mỉa mai một câu, sau đó chỉ tay về phía đám người đang vò đầu bứt tai trước sạp hàng, cười nhạt nói:
“Có khi nào không phải người ta không muốn làm khách quý, mà chỉ vì kẻ bán hàng không chịu làm một vị thương nhân tốt?”
“Nếu như là hạng thương nhân xấu thì đã bị đuổi đi từ lâu rồi, ngài nói phải không, khách quý?”
Dong Mao trả lời câu hỏi của Anlene bằng một câu hỏi, sau đó gấp quạt, chắp tay tỏ vẻ cáo lỗi rồi quay trở lại sạp hàng của mình.
“Thật ngại quá, đón khách quý thì vui đấy, nhưng đón tài lộc càng vui hơn, thứ cho tôi không tiếp chuyện được nữa!”
Lại có kẻ chịu xuống tiền đánh cược.
Anlene nhìn Dong Mao hoan hỉ nhận một nùi Đá Thực Tại, cung kính tiễn đưa một tên “khách quý” lại nhìn tên “khách quý” kia vui mừng thấp thỏm mang theo món hàng của đối phương rời đi.
Hắn nghiêng tai lắng nghe những người xung quanh bàn luận.
“Chà chà, một lọ một trăm ml Tinh Hoa Nước Suối Nguyệt Thần, ít nhất cũng phải đáng giá mười ngàn Đá Thực Tại.”
“Nếu mà là hàng thật, vậy hắn hời đâu chỉ hai mươi lần?”
“Hừ, giả là cái chắc!”
“Ha ha, muốn thấy hàng thật thì phải xem tôi ra tay!”
“Có cái ***...”
Trong đám đông cũng có một số người là ma cũ dẫn theo ma mới học thêm việc đời, vậy nên không khó để Anlene nghe lỏm được từ chỗ của họ về cái gọi là Tinh Hoa Nước Suối Nguyệt Thần kia.
‘Ừm, lại có liên quan tới Hồng Nguyệt Thạch?’
Hắn dỏng tai lắng nghe, sau khi đã làm rõ được là chuyện gì thì không khỏi gật gù cảm thán.
‘Hóa ra còn có chuyện như vậy!’
Anlene trước đó vốn đã biết rằng Đồi Trăng Rơi là một khu vực có rất nhiều hang hốc bí ẩn, Hồng Nguyệt Thạch chính là được thu thập trong những hang hốc này.
Nhưng giờ hắn mới biết, mấy cái hang hốc đó ngoại trừ Hồng Nguyệt Thạch, người ta lại còn có thể phát hiện lối vào các di tích, bí cảnh ở bên trong.
“...ở các di tích, bí cảnh này đôi khi có một dòng suối nhỏ chảy qua. Bên trong dòng suối có khả năng hòa lẫn những giọt nước mang theo lân quang, Tinh Hoa Nước Suối Nguyệt Thần là nó đó!”
“Thứ nước suối này hình như không thể tái tạo, cho nên chỉ có thể được tìm thấy trong những bí cảnh mới được khai hoang.”
“Cũng vì vậy mà giá của nó cứ mãi cao không chịu hạ xuống, hây dà…”
Anlene nghe đến đây, chợt nhớ tới khi sáng, lúc mới vào quán rượu nghe được có người chiêu mộ đồng đội thám hiểm di tích mới ở Đồi Trăng Rơi.
‘Cũng thật biết nắm bắt thời cơ.’
Hắn liếc qua Mảnh Vá trên đầu Dong Mao, trong lúc nhất thời vậy mà cảm thấy không quá nắm chắc có thể lấy được nó.