0
Anlene nhấm nháp chiếc bánh kẹp cùng ly sữa tươi mà Jerry mang đến, vừa nhai kỹ nuốt chậm vừa lắng nghe nội dung lời mời chào của đám đông trong quán rượu.
“...tìm đoàn hộ tống vượt Rừng Bi Ca, giá cả thương lượng!”
Trong một tuần ở lại Quán Rượu Tứ Phương, tiếng rao tìm người hộ tống đến Thị Trấn Ma Bleu là thứ Anlene nghe được nhiều nhất, gần như ngày nào cũng có vài ba người làm như vậy.
Từ chỗ của Jerry, hắn mới biết được rằng những người này đa phần đến đó không phải vì mục đích thám hiểm.
Bọn họ thường thường là các thương nhân, kiếm lời bằng cách vận chuyển các loại hàng hóa thiết yếu đến buôn bán ở Thị Trấn Ma Bleu, bởi chỗ đó chỉ có thể là một nơi dừng chân tạm thời, thiếu thốn đủ loại vật tư.
Một số nhà mạo hiểm có đôi khi cũng sẽ bán những món đồ mà mình săn được cho những người này, nhưng chỉ trong trường hợp họ không có thời gian về thành mà đồ đạc trên người đã không còn chỗ chứa.
Mặc dù nếu sử dụng tính năng [Thông đạo vượt giới] có thể để người ta rời khỏi Siêu Hiện Giới rồi quay trở lại Tòa Thành Trí Tuệ một cách nhanh chóng, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc phải một lần nữa vượt qua Đồi Trăng Rơi cùng Rừng Bi Ca để đến được Thị Trấn Ma Bleu.
‘Nếu như có thủ đoạn tương tự như Mạng Floo, Khóa Cảng hay Ảo Ảnh Di Hình, vậy bất kể là nhà mạo hiểm hay các thương nhân đều có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.’
Nhưng hắn cũng hiểu, một khi đã sở hữu loại năng lực đó rồi thì tất sẽ có cách tốt hơn để kiếm Đá Thực Tại, cần gì phải làm con buôn kiếm chút tiền chênh lệch kia nữa.
Anlene uống một ngụm sữa nóng, tiếp tục lắng nghe đám đông hô hào mời gọi.
Leng keng!
Chợt từ khóe mắt của mình, hắn thoáng nhìn thấy được một luồng sáng xuất hiện từ phía cửa ra vào của Quán Rượu Tứ Phương.
Anlene không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía đó, sau đó liền bất giác nhướng mày.
Từ ngoài quán rượu, một người thanh niên từ tốn bước vào, trông kẻ ấy chỉ trạc tuổi hắn mà thôi.
Đối phương có một mái tóc dày màu nâu được chải vuốt vô cùng gọn gàng, khoác trên mình một chiếc áo bành tô màu nâu sữa không chút nếp nhăn, nhìn thoáng qua liền có thể cảm nhận được đây là một người có tính tỉ mỉ.
Trên miệng hắn là một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, ánh mắt hiền lành với mức độ công kích bằng không, rất dễ khiến kẻ khác có ấn tượng rằng người này rất hòa đồng, dễ gần dù chỉ trong lần đầu gặp mặt.
Nhưng thứ khiến Anlene để ý đến đối phương không phải những điều trên, mà là thứ hào quang màu xanh lá cực kỳ dịu mắt đang tỏa ra trên người đối phương.
Thông qua Mắt Kính Nhìn Thấy Hào Quang, hắn phát hiện màu sắc của nó nhạt hơn so với hào quang đã thấy được trên lọ Thuốc Chữa Nhọt.
Hơn nữa so với cái màu xanh lục chỉ đơn thuần là màu xanh lục của lọ ma dược, hào quang này của đối phương còn cho hắn cảm giác nhẹ nhàng, tươi mát, tự nhiên, nhìn vào có cảm giác khá là thư thái dễ chịu.
‘Thú vị.’
Anlene cắn một miếng bánh, không tiếp tục nhìn thẳng vào người này, nhưng cũng không hoàn toàn để tầm mắt của mình rời khỏi đối phương mà theo dõi một cách ẩn nấp hơn.
‘Hắn muốn làm gì đây?’
Trong ánh nhìn như có như không của hắn, đối phương thong thả đi về phía quầy rượu, trên đường thi thoảng giơ tay chào hỏi người này người kia, nụ cười hiền lành chưa bao giờ biến mất trên khuôn mặt.
Khi đối phương đã tiếp cận quầy rượu, hắn liền nghe được nụ cười sảng khoái của Jerry.
“Hey Hans, lâu ngày không gặp! Thế nào, lại tới tìm đồng đội cho đoàn trưởng của cậu à? Chà chà, xem ra tên đó lại đào trúng cái ổ vàng ổ bạc nào nữa rồi!”
Nghe lão già nói vậy, người thanh niên tỏa ra hào quang màu xanh nhạt - Hans - không khỏi cười khổ đáp lại:
“Ôi xin bác đấy Jerry! Chúng cháu cùng lắm chỉ tìm được cái ổ sắt, bác cứ đồn phóng đại như thế thì c·hết cả bọn mất!”
Nhưng Jerry lại ra vẻ dí dỏm hỏi:
“Sắt gì? Có phải là Sắt Bồng Bềnh không đó?”
“Bác tha cho cháu!”
“Hia hia hia…”
Anlene nghe tiếng cười vừa nhây vừa lầy lội của lão mà khóe môi cũng không khỏi vểnh lên.
Trong những kiến thức mà hắn tiếp nạp được tuần vừa rồi cũng có thứ Sắt Bồng Bềnh mà đối phương dùng để trêu chọc Hans.
Nó là một loại khoáng vật quý hiếm, thường được tìm thấy trong Vũ Thảo Sâm Lâm, khu rừng có các bụi cỏ biết nhảy múa ở phía bắc Thị Trấn Ma Bleu.
Theo như những gì hắn tìm hiểu được thì Sắt Bồng Bềnh sở dĩ có cái tên này là bởi vì nó cực kỳ nhẹ, sau khi được đào ra thậm chí có thể tự mình trôi nổi giữa không trung, nhưng khi chịu lực tác động lại có thể vụt đi nhanh đến chóng mặt.
Cũng vì vậy mà Sắt Bồng Bềnh thường được dùng để chế tạo thành viên đạn, mũi tên hoặc các loại v·ũ k·hí phóng tầm xa, khiến các đòn xạ kích bằng những thứ v·ũ k·hí này có thể đạt đến tốc độ vô cùng hư cấu.
Giá trị của loại khoáng vật này, hiển nhiên là không thua kém gì vàng bạc, thậm chí nếu chỉ tính riêng trong Siêu Hiện Giới thì còn đáng tiền hơn.
Anlene không khỏi tượng tượng xem nếu mình có được thứ khoáng vật quý giá này thì có thể làm gì.
Còn ở bên kia, Hans sau khi khốn đốn một phen cuối cùng cũng thoát được một phen trêu chọc của Jerry, bắt đầu làm chuyện mà hắn cần làm.
Hans đứng trong đám đông, đợi đến lúc âm thanh mời chào của những người khác dần lắng xuống, hắn liền bắt đúng thời cơ mà lên tiếng:
“Cần tuyển đồng đội vãng lai tham gia mạo hiểm, yêu cầu có năng lực bay hoặc di chuyển lên xuống nhanh được ở địa hình dốc đứng.”
“Không giới hạn mức rank, chiến lợi phẩm chia đều, nếu biểu hiện tốt có thể được suy xét trở thành đồng đội chính thức!”
“Ừm?”
Anlene nãy giờ vẫn chưa hề từ bỏ việc chú ý Hans, nghe đối phương rao như vậy, hắn vừa chậm rãi thưởng thức ly sữa nóng vừa nghĩ:
‘Di chuyển nhanh ở địa hình dốc đứng… Nếu vậy đôi giày của Layu, không đúng, giờ là của đặc vụ Wilson có thể dễ dàng làm được chuyện đó.’
‘Còn về phần bay… Chẳng phải không khác nào đang nói đến mình sao, còn không giới hạn mức rank, lại có chuyện trùng hợp như vậy?’
Hắn không khỏi đảo mắt qua vầng hào quang trên người Hans, tự hỏi không lẽ nào loại màu sắc này đại biểu cho NPC nhiệm vụ.
Mặc dù Anlene cảm thấy cơ hội này chính là dành cho mình, nhưng hắn không hề vội vàng chạy đến ứng tuyển.
Trái lại hắn vẫn bình chân như vại, ngồi quan sát diễn biến tiếp theo, sẵn tiện nghe ngóng lời nói của những người xung quanh.
Chủ yếu là hắn muốn biết trong mắt của những người này thì uy tín đoàn đội của Hans như thế nào.
“...Không phải Hans đó sao, hắn lại tới tuyển người cho đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy?”
“Ái chà, xem ra đoàn trưởng của họ lại đánh hơi được bảo địa!”
“Ảo Tưởng Nguyên Thủy? Ông nói Xi Yuan?”
“Không phải hắn còn ai, tên mũi chó đó lúc nào cũng may mắn như vậy!”
“Hừm, cũng có lẽ bởi vì hắn ăn ở tốt nên mới được thế.”
“Đúng đó, không phải nghe nói Xi Yuan rất thích nâng đỡ người mới sao? Lại còn chịu chia chiến lợi phẩm cho bọn họ.”
“Chậc chậc, đúng là hiếm thấy! Đa số những đoàn khác chịu nhận tân thủ làm sai vặt đã là khá lắm rồi, hắn vậy mà còn…”
Anlene dỏng tai lên nghe được một lúc liền không khỏi nhíu chân mày lại.
‘Cần người có thể bay, không giới hạn mức rank, đoàn trưởng nhiệt tình hỗ trợ người mới, lại còn chịu chia sẻ thu hoạch…’
Ngẫm lại những thứ này, hắn không nhịn được nói với Mũ Phân Loại:
‘Này ngài Mũ, có phải ông thừa dịp tôi ngủ mà rót Phúc Lạc Dược cho tôi không?’
‘Ha ha, ta không nhét ghét của Troll vào mồm ngươi đã may lắm rồi!”
Chiếc mũ cười lạnh.
“Coi chừng mật ngọt c·hết ruồi, phù thủy nhỏ.”
“Ừm…”
Anlene khẽ gật đầu, trong đôi mắt nhìn về phía Hans mang theo vài phần nghiền ngẫm.