0
‘Người Ngoảnh Lại?’
Đây là cái danh hiệu quái dị nhất mà Anlene đã từng nghe, tất nhiên là không tính Người Bồn Cầu của Fellini, danh hiệu đó có lẽ vô địch ở khoản kỳ cục rồi.
‘Không biết là loại năng lực thế nào mà có cái danh xưng này?’
Hắn thoáng liếc qua Xi Yuan một cái, sau đó liền đưa tay lên ấn trên màn hình ảo của D-Shift.
[Tham gia]
[Ngài đã gia nhập tổ đội Ảo Tưởng Nguyên Thủy]
Anlene lập tức thấy giao diện [Tổ đội] xuất hiện.
[Tổ đội: Ảo Tưởng Nguyên Thủy]
[Thành viên: 6]
[Đội trưởng: Người Ngoảnh Lại]
[Đội viên: Toon Thủ, Bạn Của Muôn Loài, Kẻ Đánh Hơi, Tay Đấm Đất, Pháp Sư Đội Mũ]
‘Đúng là… tạp nham.’
Anlene thầm đánh giá một câu, sau đó bắt đầu theo chân những người khác leo lên trên Xe Thồ Độc Giác Long.
Hắn hiển nhiên là sẽ không làm cái chuyện não tàn như lấy Cleansweep 5 ra bay một mình rồi.
Như đã nói trước đó, thùng xe của Xe Thồ Độc Giác Long rất lớn, chẳng khác nào một căn nhà di động, diện tích ước chừng hai mươi mấy mét vuông.
Toàn bộ thùng xe phần lớn được làm từ gỗ, chỉ có những chi tiết nối mới dùng đến kim loại, mang phong cách giả cổ đơn giản mà vẫn tinh tế.
Chỗ vào nằm ở bên hông thùng xe, thiết kế theo dạng mở lên, khi mở sẽ tự động có cầu thang gỗ trượt xuống, nhưng cả đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy chả ai dùng tới cả, cứ thế mà nhảy tọt vào trong.
Anlene đương nhiên sẽ… không nhập gia tùy tục, có thang mà không đi, hắn cảm thấy hết sức dở hơi.
‘Chỗ này quả thật chẳng khác nào một ngôi nhà.’
Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn sau khi nhìn thấy kết cấu bên trong của cỗ xe.
Hans biết đây là lần đầu hắn bước lên Xe Thồ Độc Giác Long, cho nên cũng nhiệt tình dẫn hắn tham quan tìm hiểu kết cấu của nó.
Đầu tiên là phần đuôi xe.
“Anh xem, chỗ này chính là phòng vệ sinh.”
Hans chỉ vào gian phòng ở góc trái, đoạn lại nói:
“Mặc dù về cơ bản ở dã ngoại thì muốn giải quyết ở nơi nào chẳng được, nhưng tin tôi đi, anh sẽ không muốn trong lúc đang xả nỗi muộn phiền lại bị một con Goblin nào đó nghe mùi tới đánh lén đâu.”
Anlene gật gù đồng ý, dù là ở thế giới thực thì hắn cũng từng nghe qua chuyện có người phóng uế trong rừng bị rắn độc t·ấn c·ông.
Huống chi đây còn là Siêu Hiện Giới, nơi có hằng hà sa số các loại sinh vật nguy hiểm hơn rắn độc rất rất nhiều.
Hắn mở cửa phòng vệ sinh ra, chỉ vào chỗ bồn cầu rồi hỏi:
“Nỗi buồn sẽ trôi về đâu? Ở lại trên xe hay bị thải ra dọc đường?”
Hans lắc đầu cười đáp:
“Đều không phải. Thay vào đó, tất cả sẽ được chuyển hóa làm nhiên liệu để thắp sáng, nấu ăn hay làm mát trên xe.”
“Yên tâm, đều là nhiên liệu sạch không màu không mùi.”
Đối phương bổ sung thêm một câu.
Thần sắc Anlene bình tĩnh như thường, không có vẻ gì là ghê tởm hay khó chịu.
Dù sao hắn đã biết các loại rau củ quả muốn sinh trưởng tốt đẹp đều cần phải trải qua quá trình gì, nhưng vẫn ăn chúng thường ngày đó thôi.
“Nhưng chúng ta chỉ mới vừa lên xe thôi, nó lấy đâu ra nhiên liệu để hoạt động?”
Anlene chỉ vào viên đá hình lục giác đang phát quang được khảm trên trần phòng vệ sinh.
“Cho nên cỗ xe này không chỉ có một phương thức nạp năng lượng.”
Hans từ tốn hồi đáp:
“Theo như các pháp sư nói thì nó còn có thể tích trữ năng lượng từ ánh sáng mặt trời. Hay lúc bọn độc giác long di chuyển, làm các bánh xe xoay tròn cũng sẽ sinh ra năng lượng dự trữ cho cỗ xe.”
Anlene nghe vậy, trong đầu không khỏi liên tưởng tới hình ảnh một chiếc mô tô càng chạy thì xăng trong bình lại càng nhiều.
Ở góc phải của phần đuôi xe chính là gian bếp, bởi vì hơn chín mươi phần trăm thân xe được làm từ gỗ cho nên nó không sử dụng lửa, mà chính là dùng loại nhiên liệu đặc biệt mà Hans mới nói khi nãy để nấu nướng.
Chỗ gian bếp này có thể mở ra để lộ thiên, có thể sử dụng vào lúc dừng xe lại cắm trại.
Cả khu vực này chỉ chiếm một phần năm thùng xe, có vách ngăn riêng.
Bốn phần năm còn lại của cỗ xe được dùng để làm chỗ nghỉ ngơi, sinh hoạt chung cũng như cất chứa chiến lợi phẩm.
Cạch!
Ở phần giữa thùng xe, Hans ngồi xổm xuống sàn đưa tay kéo một cái, để lộ ra một ngăn chứa lớn như cái tủ quần áo.
“Chỗ này…”
Đoạn hắn lại liên tiếp bật tung mấy chỗ giường nằm hai hai bên vách thùng xe rồi nói:
“...còn có những chỗ này đều có thể dùng để chứa đồ vật, dù sao Túi Gương đã hiếm lại còn đắt, phần nhiều cũng chẳng có không gian lớn lao gì cho cam.”
Rồi Hans lại dẫn Anlene đi tới chỗ cầu thang nằm sát bên vách ngăn của phần đuôi xe, ra hiệu cho hắn đi theo mình.
Cũng trong lúc đó, Xi Yuan đã để cho Armas điều khiển Xe Thồ Độc Giác Long rời khỏi cổng thành, thẳng tiến về phía Đồi Trăng Rơi, nhưng Anlene lại gần như không cảm nhận được cỗ xe đang di chuyển, vẫn rất vững vàng bước lên bậc thang.
Ở trên tầng hai của thùng xe, hắn nhìn sáu gian phòng đóng kín cửa chia làm ba trái ba phải, nghe Hans giảng thuật:
“Ở đây có thể nghỉ lại được sáu người. Đương nhiên, nếu chịu khó chen chúc một chút hay trực tiếp vạ vật ở ngoài cửa thì có thể nhiều hơn, rất nhiều đoàn đều làm như vậy, dù sao cũng không ai dùng cỗ xe này để đi nghỉ dưỡng.”
Sau đó hai người lại đi xuống dưới, vượt qua thêm một vách ngăn nữa để tiến vào phần đầu xe, nơi kết hợp cả khu vực chung với buồng lái.
Anlene đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, thông qua khung cửa sổ có thể thấy hai con độc giác long đang lấy một tốc độ không quá vội vã chạy về phía trước, nhưng thần kỳ thay là không có một xíu bụi đất nào bay vào trong thùng xe.
Armas ngồi ở nơi đầu xe, với Xi Yuan ngồi kế bên thì thầm to nhỏ gì đó.
Tay gã da đen đang giữ lấy một thứ trông như là bánh lái, hai chân đạp lên phần ván gỗ vẻ như là phanh với chân ga, cũng không biết đối phương làm sao dùng mấy thứ đó để điều khiển hai con độc giác long.
Ở vị trí giữa hai người họ với Anlene là một khoảng không gian được bày trí như phòng khách, với sofa, bàn tròn, thảm trải sàn.
Julien cùng Galen lúc này đang ngồi bệt dưới thảm, đánh bài với nhau trên một tấm khay lớn hình vuông có nhiều họa tiết đặc biệt.
Anlene biết đó không phải kiểu bài tây thông thường, mà là một trò TCG khá phổ biến ở thế giới này có tên Stradog.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nói về nó, bởi Xi Yuan sau khi thấy hắn xuất hiện liền cười nói:
“Được rồi, hành trình cũng đã chính thức bắt đầu, chúng ta có thể bàn luận sâu hơn về mục đích của chuyến đi này.”
“Đương nhiên, vì có sự gia nhập của một thành viên mới, nên để tiện cho việc phối hợp hành động, chúng ta trước tiên hãy trao đổi về khả năng của mỗi người.”
Hắn dừng một chút, sau đó nhìn về phía chiếu bạc của thành viên lớn tuổi nhất cùng nhỏ tuổi nhất trong đoàn của mình, trầm giọng hô:
“Galen, tìm một bãi!”
“Tuân lệnh, đoàn trưởng!”
Sau đó Anlene liền thấy gã tóc vàng ngửa mặt lên khịt khịt mũi, đầu lắc trái lắc phải như đang đánh hơi cái gì đó.
“Thưa đoàn trưởng, khoảng bốn trăm năm mươi mét về hướng hai giờ có một trại nhỏ của lũ da xanh, có mùi máu tươi rất nồng, chúng giống như sắp cho một con lợn rừng lên nướng.”
Galen nói xong liền tiếp tục nhăn nhó nhìn xuống thế bài trên bàn.
Xi Yuan không quan tâm gã đang bị Julien bón hành như thế nào, chỉ gọi đến tên gã da đen.
“Armas!”
“Đã rõ.”
Armas bình tĩnh đáp một tiếng rồi lắc nhẹ bánh lái, hai con độc giác long liền hơi chuyển hướng sang bên phải.
Anlene nhìn Galen vứt bỏ bài trên tay, trong tiếng cười hí hí của Julien mà lấy ra một ít Đá Thực Tại đưa cho đối phương, thầm nghĩ:
‘Kẻ Đánh Hơi… ra là như vậy sao.’
Sau đó hắn chợt nhớ đến những gì nghe được trong quán rượu mấy ngày trước.
‘Tên mũi chó… Chậc, mấy người đó chắc cũng không ngờ được trong đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy thật sự có một cái mũi chó chứ?’