Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 153: C·h·ó dại
Anlene còn mắt sắc thấy được một cái mũi c·h·ó lấp ló ở rìa dưới tảng đá, thấy rõ từng dòng từng dòng nước bọt tựa như vô cùng vô tận chảy ra như suối.
Nhưng cái này cũng chẳng hề gì, chiếc đuôi bọ cạp to quá cỡ đang lúc lắc lúc lắc, khi ẩn khi hiện ở sau tảng đá mới là thứ thu hút gần như toàn bộ ánh nhìn của hắn.
Hans ở bên cạnh lúc này rất hợp thời giải thích cho hắn, đối phương nhỏ giọng nói:
“Như anh thấy đó, bọn chúng là C·h·ó Dại Đuôi Bọ Cạp, tôi hẳn là không cần giải thích tại sao lại có cái tên này chứ?”
“Mặc dù chiến tích của bọn chúng khi đánh với lũ Goblin vẫn là thua nhiều thắng ít, nhưng đối với những nhà mạo hiểm như chúng ta mà nói, độ nguy hiểm của bọn c·h·ó này hoàn toàn cao hơn Goblin một cấp bậc.”
“Đương nhiên, không tính Goblin Cuồng Dại.”
Hans bổ sung thêm ngoại lệ.
Anlene gật gật đầu, rất thức thời hỏi một câu:
“Vì sao lại thế?”
Đối phương liền chỉ chỉ ngón tay đến chỗ cái đuôi bọ cạp, không vội đáp ngay mà ra vẻ bí hiểm hỏi một câu:
“Anh đoán thử xem. Khi một người phải đối đầu với C·h·ó Dại Đuôi Bọ Cạp, việc hắn cần để ý nhất là cái gì?”
Dựa vào đầu óc của Anlene đương nhiên nghe ra câu trả lời nhất định có plot twist, nhưng hắn vẫn là thuận theo ý của Hans, đáp:
“Không được để bản thân bị nó dùng đuôi chích trúng?”
Quả nhiên, đối phương lập tức búng tay một cái nói:
“Đương nhiên… không phải!”
“Tuyệt đại đa số người mới lúc đầu cũng nghĩ giống như anh, nhưng sau khi được các tiền bối chỉ dẫn, hoặc là tự mình lấy máu cùng nước mắt để rút kinh nghiệm…”
“...họ mới nhận ra, bị cái đuôi đó chích một cái thì rất đau đấy, nhưng không c·h·ế·t được.”
Giọng của Hans chợt trở nên nghiêm túc:
“Nhưng nếu để C·h·ó Dại Đuôi Bọ Cạp cắn trúng một cái, dù là vết thương nặng hay nhẹ, hay là ở bất cứ vị trí nào trên thân thể…”
“...vậy trừ phi được cứu chữa kịp thời, bằng không chúng ta chắc chắn phải c·h·ế·t.”
“Mà vật cũng như tên, C·h·ó Dại Đuôi Bọ Cạp là c·h·ó dại. Bọn chúng không có khái niệm sợ hãi, hoặc là chúng c·h·ế·t hết, hoặc là kẻ địch của chúng c·h·ế·t sạch, không có kết quả khác.”
“Bởi vậy mới nói, mức độ nguy hiểm của bọn chúng còn cao hơn lũ Goblin một bậc.”
Anlene tỏ vẻ có chút không hiểu:
“Nếu đã như thế, cớ gì anh lại nói C·h·ó Dại Đuôi Bọ Cạp thường thắng ít thua nhiều trước bọn Goblin? Qua những gì anh mô tả thì rõ là loại quái vật này phải trội hơn đám da xanh mới phải.”
Hans dõi mắt theo con quái vật đang ẩn mình sau tảng đá, liếm môi một cái nói:
“Bởi vì vũ khí nguy hiểm nhất của chúng không có tác dụng với lũ Goblin.”
“Ở nhiều mặt mà nói, tạo hóa thật sự rất công bằng. Ở trên quả đất này, nhân loại chúng ta không thể nghi ngờ là có trí tuệ hoàn toàn siêu việt muôn loài, nhưng đổi lại thì cơ thể của chúng ta lại cực kỳ yếu đuối.”
Đối phương giải thích thêm:
“Một vết cắn của C·h·ó Dại Đuôi Bọ Cạp đối với chúng ta mà nói là nguy hiểm chí mạng, nhưng đối với đại đa số quái vật trong Siêu Hiện Giới này chỉ xem như một loại thương tổn thông thường mà thôi, Phù Thủy.”
“Thậm chí không cần là C·h·ó Dại Đuôi Bọ Cạp, dù là c·h·ó dại thông thường ở thế giới thực thì vẫn nguy hiểm cùng cực nếu không có vắc xin phòng dại, uốn ván.”
Nói tới đây, trên mặt Hans chợt lộ ra vẻ thích thú, giống như nhớ tới cái gì đó thú vị.
“Hẳn là anh chưa biết, nhưng C·h·ó Dại Đuôi Bọ Cạp kỳ thực không phải sinh vật bản địa của Siêu Hiện Giới. Theo những gì tôi từng nghe được, tổ tiên của chúng vốn là những con c·h·ó dại đã biến dị được người của Cục Vệ Địa bắt lại chuyển vào thế giới này.”
Anlene nghe tới đây cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, bởi hắn từ lâu đã biết rằng ở thế giới này, không chỉ mỗi nhân loại mà bất kỳ thứ gì trên Trái Đất cũng có thể “thức tỉnh”.
Như các Cổ Vật, sự hình thành của chúng cũng có thể xem là một dạng thức tỉnh.
Chẳng những thế, hắn còn từng nghe qua việc một ngôi nhà, một hồ nước, thậm chí là cả một ngọn núi “thức tỉnh” vậy nên việc c·h·ó dại cũng “thức tỉnh” thật sự không phải chuyện lạ gì.
Nhưng Anlene vẫn có chút thắc mắc, không khỏi nhíu mày lại nói ra nghi vấn của mình:
“Trực tiếp tiêu hủy không phải tốt hơn sao? Cớ gì lại phải tốn công đưa chúng vào đây, cuối cùng tạo thành mối hiểm họa như này?”
Hans nhún nhún vai tỏ vẻ đồng tình, chép miệng đáp:
“Tôi cũng thấy thế, nhưng ai biết được. Theo tôi đoán, có lẽ họ muốn đảm bảo độ phong phú của hệ sinh thái?”
“Nhưng thứ tôi quan tâm hơn chính là làm cách nào mà bọn chúng lại mọc ra đuôi bọ cạp như bây giờ. Điều đó cho tới nay vẫn chưa hề có lời giải, thật quá khiến người ta tò mò!”
Anlene nghe vậy, trong đầu bỗng chốc xuất hiện một số liên tưởng, không kìm được rùng mình một cái.
“Bỏ đi, bỏ đi!”
Hắn lắc đầu xua tan những hình ảnh trong đầu, vận dụng cả Bế Quan Bí Thuật ngăn không cho bản thân nghĩ về điều đó nữa.
Xi Yuan sau khi dẫn đoàn rời khỏi cỗ Xe Thồ Độc Giác Long một đoạn khá xa cuối cùng cũng dừng lại ở một chỗ đất sỏi trống trải, bằng phẳng.
Đối phương ra hiệu lệnh cho Armas:
“Đào hào, dựng tường!”
Tên da đen không nói một lời, âm thanh của Xi Yuan còn chưa dứt thì đã lập tức cúi người đấm liên tục xuống mặt đất.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Theo từng cú đấm như trời giáng, Anlene liếc qua liền thấy được trên trán đối phương rất nhanh đã xuất hiện mồ hôi, chẳng mấy chốc đã tuôn ra như suối, rõ ràng là tiêu hao không ít.
Nhưng đổi lại, trong bán kính gần bốn mét lấy bọn họ làm trung tâm, một bức tường đá nhọn lỉa chỉa hình vòng cung nhanh chóng xuất hiện, tạo thành rào chắn bao bọc Anlene cùng đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy.
Bên ngoài hàng rào đá nhọn này còn có một cái hào sâu hai mét, ẩn giấu ở phía dưới cùng chính là vô số cọc đá nhọn hoắc đang chờ con mồi xấu số rơi vào.
Anlene không khỏi cảm thấy kỳ quái.
‘Chỉ mới phát hiện một con mà thôi, thật sự cần chuẩn bị đến mức này sao?’
Nhưng rồi ý nghĩ này lập tức bị quẳng vào sọt rác.
Dựa vào thị giác hơn người của mình, hắn bỗng thấy được ở thấp thoáng nơi những ngọn đồi trọc chung quanh, từng hàng “cỏ” màu đen đột ngột xuất hiện, lung lay bất định.
Nhưng Anlene biết rõ đó không phải thứ cỏ gì, mà là hàng đống cái đuôi bọ cạp quá cỡ dài gần 2m đang dựng thẳng lên cao.
Trong lúc nhất thời hắn đếm không xuể, chỉ biết rằng chắc chắn số lượng không nhỏ hơn trăm.
Lời thuyết minh của Hans cũng rất đúng hẹn mà tới:
“C·h·ó Dại Đuôi Bọ Cạp không bao giờ hoạt động đơn lẻ, theo ước tính bọn chúng thường hoạt động với quân số khoảng từ hai trăm năm mươi đến bốn trăm con một bầy.”
“Nếu là một bầy có Đầu Mục, vậy số lượng chắc chắn không dưới ngàn con. Dù là nhà mạo hiểm kỳ cựu rank Mỏ Ưng, cận Bờm Sư Tử cũng phải tạm lánh mũi nhọn nếu gặp phải.”
Anlene nuốt một ngụm nước bọt, mặt đầy nghiêm túc dõi theo động tĩnh của bầy c·h·ó dại.
Hắn lúc này cũng đã thấy được hoàn toàn chân diện mục của chúng.
Không nói đến cái đuôi đã quá đặc trưng, đó là những con c·h·ó có phần lông màu xám trông khá bẩn thỉu, ngoại hình như sự kết hợp giữa linh cẩu với c·h·ó nhà, nhưng kích thước lại tương đương với loài sói.
C·h·ó Dại Đuôi Bọ Cạp dường như không có cách nào khép lại miệng của mình.
Anlene nhìn qua hàng trăm con đang từ từ áp lại gần trận địa của bọn họ, phát hiện không có con nào mà không khoe trọn hàm răng sắc nhọn đang chảy đầy nước dãi, trông vừa dữ tợn lại vừa gớm ghiếc.
Nhưng đúng lúc này, hắn cũng phát hiện bốn trên năm thành viên của đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy không hẹn mà cùng làm ra một động tác.
Ngoại trừ Julien, mỗi người bọn họ không biết từ chỗ nào móc ra một khẩu…
“S·ú·n·g?”
—Loading—-
Kể cũng trùng hợp, sáng ngày hôm kia Vô Dụng mới bị chuột cắn cho 1 phát, thế là phải xì tiền ra chích mỗi vai một mũi, thời gian sau vẫn còn 3 mũi nữa đang đợi, đúng là đã nghèo còn mắc cái eo =))