0
‘Suýt thì quên mất. Ngoại trừ biết bay cùng số lượng đông đảo, đám quỷ quái này còn có thể đ·ánh b·om liều c·hết.’
Anlene nhìn hàng đống máu thịt bầy nhầy đỏ đỏ đen đen bao phủ toàn bộ bề mặt lồng năng lượng, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, sống lưng phát lạnh.
Xèo! Xèo! Xèo!
Nhìn màn chắn năng lượng do Xi Yuan tạo ra đang không ngừng bị ăn mòn nhưng cũng đồng thời liên tục tái tạo, hắn không khỏi nhớ đến một đặc điểm khác của Dơi Đổ Máu ngoài vết cắn khiến người ta đổ máu không ngừng.
Theo như những gì Anlene đã biết, trên thân bọn dơi này còn có thể tiết ra một loại chất dịch màu đỏ như máu, có tính ăn mòn cực kỳ mạnh.
Những phần lông màu đỏ trên người bọn chúng thật ra không phải tự nhiên đã có màu sắc như vậy, mà bởi vì mấy chỗ đó cũng chính là nơi mà chất dịch ăn mòn kia được tiết ra.
Trên hết, không biết là đấng tạo hóa vui tính nào đã tạo ra loài Dơi Đổ Máu này, mà chúng có một loại tập tính rất chi trời ơi đất hỡi.
Đó là nếu gặp phải kẻ địch khó nhằn, lũ quái vật này sẽ không hề ngần ngại mà đánh bom liều chết tập thể, tự phát nổ để giải phóng toàn bộ chất dịch ăn mòn trong người ra hòng kéo kẻ địch chôn cùng.
Anlene liếc qua vẻ mặt bình tĩnh của năm người đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy, thầm tự hỏi không biết xưa kia đã có bao nhiêu tiền bối chết không toàn thây để hắn cùng bọn họ có thể thong dong như lúc này.
Tuy vậy, hắn chẳng mấy chốc đã lấy lại sự trấn định, nom bộ dáng cũng bắt đầu có vẻ tương tự như những người khác, nét mặt bình hòa nghe tiếng pháo nổ liên hoàn bên ngoài màn chắn.
Cũng không bao lâu sau, khoảng chừng sáu bảy phút gì đó, không gian chợt quay về trạng thái yên tĩnh, không còn tiếng nổ cũng chẳng có tiếng dơi kêu.
Cho nên sau đó Anlene liền thấy Xi Yuan xoay đồ vật giống yo-yo kia một cái, màn chắn năng lượng bao bọc bọn họ nhanh chóng được triệt tiêu.
Ngay lập tức, một thứ mùi gay mũi như mấy trăm quả trứng thối được trộn cùng mấy chục ký sầu riêng xộc thẳng vào mũi Anlene, khiến hắn không khỏi cảm thấy choáng váng, tựa hồ ngay một giây sau đó liền có thể ngất đi.
Kỳ thật cũng không kinh khủng đến thế, chỉ là mùi vị tập kích quá đột ngột nên hắn khó thích ứng ngay được mà thôi, ngửi một lúc thì cũng quen, mặc dù không thể tránh khỏi cảm giác bồn chồn muốn nôn.
Anlene nhìn qua những người còn lại, ngoại trừ trên mặt Galen lộ rõ vẻ ghét bỏ, bốn người còn lại của đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy vẫn thần sắc như thường, hiển nhiên đã không lấy làm gì lạ trước hoàn cảnh này.
‘Đúng vậy, rồi sẽ quen thôi.’
Anlene tự nhủ một tiếng, cảm giác khó chịu trong người chợt giảm đi đôi phần.
Lúc này, bảng thống kê chiến tích bất chợt nhảy ra từ D-Shift của hắn.
Anlene ngó qua, lần này người dẫn đầu không còn là Julien nữa mà là Xi Yuan, theo sát sau đó là Hans, bản thân hắn cùng những người còn lại thì sàn sàn với nhau, chênh lệch chỉ khoảng một hai phần trăm.
Trong lúc hắn đang ngẫm lại cống hiến mà Xi Yuan đã làm ra trong trận chiến này, đối phương cùng Armas đã lấy từ trong Túi Gương ra mấy món đồ vật.
Một cái thùng vuông lớn màu đen cùng vài thứ trông giống như là bình xịt tưới cây cỡ lớn.
Đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy bắt đầu chia chác đồ vật cho nhau.
Hans đưa cho Anlene một cái trông giống như là bình xịt nước kia, nói:
“Hút thôi, Phù Thủy! Đây cũng là một khoảng thu nhập không nhỏ.”
Vừa dứt lời liền bắt tay vào hành động để thị phạm cho hắn thấy nên sử dụng đồ vật trong tay như thế nào.
‘Cho nên đây không phải là bình xịt, mà là bình hút?’
Anlene nhìn đống máu thịt bầy nhầy trên đất chợt bị hút vào trong bình sau khi Hans đè cần gạt, sao còn không biết khoảng thu nhập mà đối phương mới nói là gì.
Việc có vẻ kinh tởm như lấy túi nước bọt của Chó Dại Đuôi Bọ Cạp hắn cũng làm rồi, đương nhiên sẽ không ngại ngần gì, trực tiếp học theo Hans cúi người xuống hút lấy máu thịt của bọn Dơi Đổ Máu.
Trong lúc làm việc này, hắn cũng được nghe đối phương giảng giải về giá trị của thứ mà mình đang hút.
“Anh cũng biết rồi, sau khi Dơi Đổ Máu phát nổ, chúng giải phóng ra một lượng lớn chất dịch có tính ăn mòn cực mạnh, hòa lẫn vào trong máu thịt.”
“Từ trong đó, chúng ta có thể sử dụng một phương pháp đặc biệt để tinh lọc ra một loại dầu bôi lên vũ khí, được gọi là Dầu Nanh Dơi.”
“Mặc dù mất đi đặc tính ăn mòn, nhưng vũ khí được bôi Dầu Nanh Dơi sẽ có khả năng xuyên thấu mạnh hơn, vết thương gây ra cũng cực kỳ khó để cầm máu, giống như vết cắn của Dơi Đổ Máu vậy.”
“Hiệu quả này chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, hơn nữa sau mỗi lần sử dụng cũng sẽ làm giảm độ bền của vũ khí. Nên nếu như muốn đạt được hiệu quả lâu dài, tốt nhất vẫn là dùng Hồng Nguyệt Thạch để cường hóa.”
Anlene nghe vậy, chợt nhớ lại khi nãy Galen dễ dàng phi dao cắm ngập đầu của một con dơi, không khỏi đoán rằng trên dao của đối phương khả năng cao đã được bôi cái gọi là Dầu Nanh Dơi này.
Hắn cùng những người khác hút đầy bình rồi đổ vào cái thùng đen kia, cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, chẳng mấy chốc đã dọn sạch trơn đống máu thịt của lũ Dơi Đổ Máu.
Anlene biết đây chỉ là một phần của lũ dơi có trong hang động này mà thôi.
Mặc dù tập tính đánh bom liều chết này của chúng có thể xưng là thất bại của tạo hóa, nhưng cũng không thất bại đến mức hoàn toàn triệt để.
Một khi đã tự phát nổ mà vẫn không thể tiêu diệt được kẻ địch, chúng cũng sẽ không ngu ngốc tới độ cảm tử đến khi nào quân số về không, sẽ tự biết khó mà trốn đi.
Cho nên đoạn đường kế tiếp của bọn Anlene có thể không cần quá lo lắng việc bị Dơi Đổ Máu tập kích lần nữa.
Sau khi thu cất xong chiến lợi phẩm, nhóm sáu người bọn họ lại tiếp tục tiến sâu vào trong hang động.
Trong quá trình này, con chuột siêu năng Dây Tóc của Hans cũng không ngừng tìm được thêm mấy viên Hồng Nguyệt Thạch, làm phong phú thêm chiến lợi phẩm của bọn hắn.
Anlene cũng biết được hóa ra Dây Tóc không hề có năng lực tầm bảo, mà bởi vì bản thân nó có năng lực phát sáng, Hồng Nguyệt Thạch lại có đặc tính là hấp thụ nguồn sáng, nên nhờ vậy mà nó mới có thể tìm tới loại đá quý này.
Bọn hắn cứ thế càng lúc càng tiến sâu vào trong hang, cả đoạn đường sau đó cũng không gặp thêm biến cố gì.
Sau ước chừng nửa giờ đồng hồ, cả đám mới dừng bước lại, không phải vì cần nghỉ ngơi mà bởi vì...
“Ừm?”
Anlene nhìn qua sáu cái miệng hang đen xì trước mặt, trong lòng tự hỏi:
‘Ở đây vừa vặn sáu người, có chuyện trùng hợp như thế ư?’
Hans giống như nghe được tiếng lòng của Anlene, cười nói với hắn:
“Đừng quá ngạc nhiên, Phù Thủy. Bí cảnh chính là thần kỳ như thế, biến ảo khôn lường.”
Julien cũng nói thêm vào:
“Ô hô, lần trước chúng ta tới cũng chỉ có một lối đi mà thôi.”
“Hóa ra còn có chuyện như vậy.”
Anlene khẽ gật gù, nhìn qua sáu cái lỗ đen ngòm trước mặt, không cần nghĩ cũng biết bọn họ phải tách ra mà đi.
Sau một hồi nghỉ ngơi chỉnh đốn, rút thăm quyết định xem ai đi lối nào.
“Được rồi, tất cả mọi người cẩn thận!”
“Vâng, đoàn trưởng!”
Nhóm sáu người bắt đầu tách nhau ra, mỗi người đi vào trong một miệng hang đã rút thăm trước đó.
Miệng hang mà Anlene phải tiến vào là cái thứ hai từ trái sang.
Vừa bước vào trong, hắn quay đầu lại thì phát hiện không gian sau lưng đã trở nên tối tăm mù mịt, dù đưa cả Ngọn Đuốc Bất Diệt hay dùng Lumos cũng không thể nào soi thấy miệng hang.
Hắn khẽ nhíu mày, cất bước đi ngược trở ra, nhưng gần hai mươi bước cũng thể quay trở lại lối vào.
‘Xem ra chỉ có thể tiến lên.’
Anlene thở nhẹ một hơi, không cố chấp quay lại đường cũ nữa mà bắt đầu tiến về phía trước.
Giống như lúc bước vào thông đạo nối với Siêu Hiện Giới, hắn chẳng mấy chốc đã nhìn thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm.
—Loading—
Cảm ơn ngài Nấm Quân Vương đã lót một viên gạch cho Hẻm Xéo.
Cảm tạ các ngài doctruyengiaitri, Phạm Hoàng Nam, Kem Tiểu Nhị đã tặng hoa.