Anlene đi về phía ánh sáng, chẳng mất bao lâu đã bước ra khỏi đường hầm, đặt chân đến một vùng đất hoàn toàn mới.
Quả thật phải nói như vậy, bởi trước mắt hắn bây giờ nào còn là hang động u ám tối tăm, mà thay vào đó là một con đường mòn với những mảng rừng xanh mướt hai bên đường, trên đầu là bầu trời trong xanh có thái dương chiếu rọi, tiếng chim hót vang lanh lảnh bên tai.
‘Chẳng lẽ đã ra khỏi hang động bí cảnh rồi sao?’
Anlene tự hỏi.
Nhưng hắn nhìn lại cảnh vật trước mắt, rõ ràng rất không giống với quan cảnh vốn có của Đồi Trăng Rơi, hơn nữa về mặt thời gian cũng không khớp.
Anlene nhìn lên bầu trời, theo lý thì bây giờ không thể có mặt trời xuất hiện được.
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cứ tiến lên tiếp thôi, phù thủy nhỏ!”
Mũ Phân Loại hô hào một cách ồn ào.
“Ông nói phải.”
Anlene nhún nhún vai, tiếp tục rảo bước đi thẳng, chỉ là trong tay vẫn nắm chặt đũa phép để đề phòng.
Bước chân của hắn không nhanh không chậm, khi đi vẫn chú ý quan sát hai bên, được một đoạn lại dùng Bùa Hiện Hình hoặc Bùa Tiết Lộ để kiểm tra xem có bẫy rập gì hay không.
Nhưng đây rõ ràng là hắn đã nghĩ nhiều rồi, khoảng chừng hai mươi phút sau đó, hắn vẫn bình yên vô sự mà đi tới trước một ngã ba.
Anlene dừng chân lại, một lần nữa rơi vào trầm tư.
Trước mặt hắn lúc này có hai con đường rẽ sang hai hướng khác nhau.
Ở con đường bên trái, từ xa xa hắn có thể thấy được thấp thoáng hình dáng các loại kiến trúc do nhân loại xây dựng nên, có thể là làng mạc, thành trấn gì đó.
Ở con đường bên phải thì là một bức tường lớn cao đến mấy chục mét, độ dài càng không cần phải nói, như một dãy núi chắn gần hết tầm mắt của Anlene.
Bên ngoài bức tường, hắn còn nhìn thấy được sáu bức tượng khổng lồ xếp thành một hàng ngang, từ trái sang phải theo thứ tự là:
Ngựa - Bò - Dê - Gà - Chó - Lợn
“Cái này là… lục súc?”
Anlene khẽ nheo mắt lại.
Hắn ngẫm nghĩ vài giây, sau đó rút Cleansweep 5 ra khỏi Mũ Phân Loại, chân trái đạp đất một cái, bay lên thật cao.
‘Ừm?’
Khi đã đạt tới độ cao đủ để nhìn thấy khung cảnh đằng sau bức tường, hắn bỗng phát hiện một loại kiến trúc dù trước đây chưa từng gặp ở đời thực, nhưng lại được thấy rất nhiều trong phim ảnh, truyện tranh cùng trò chơi.
“Không ngờ lại là mê cung…”
“Ồ quao, cũng to thật đấy!”
Mũ Phân Loại ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại nói:
“Có khi vượt qua chỗ này là mi sẽ gặp lại được đám nhóc kia đó.”
“...”
Anlene không đáp, chỉ ngó xuống cán chổi bay một cái, tự hỏi chơi ăn gian như vậy thì có khả thi hay không.
Sau đó cũng không lãng phí thêm nhiều thời gian, hắn bắt đầu chậm rãi bay về phía trước, đề phòng có cơ chế trừng phạt gì đó dành cho kẻ gian lận giống như mình.
Có điều Anlene cũng không cần lo được lo mất quá lâu, bởi khi Cleansweep 5 mang theo hắn bay tới trên đỉnh đầu của bức tượng dê, khung cảnh trước mặt hắn chỉ trong chớp mắt liền thay đổi đột ngột.
Một tầng mây mù dày đặc bỗng chốc xuất hiện, bao trùm toàn bộ phần không trung của mê cung, khiến hắn chỉ có thể thấy được một đoạn đầu của mê cung, không cách nào biết được những đoạn sau có cấu trúc như thế nào.
Anlene nghĩ tới việc cứ thế bay thẳng xuyên qua tầng mây mù, nhưng ý nghĩ này chỉ vừa mới nảy lên, tim của hắn lập tức trở nên đập mạnh dữ dội.
“Ông mà dám làm như vậy, tôi lập tức nghỉ làm cho ông xem!”
Anlene tựa hồ cảm thấy đây chính là những gì trái tim của hắn sẽ nói với hắn nếu như nó có thể mở miệng ra nói.
Mũ Phân Loại cũng giống như cảm nhận được gì đó, có chút tiếc rẻ chép miệng rồi nói:
“Xem ra đường này không thông.”
Anlene lại không mấy thất vọng, đè thấp đầu Cleansweep 5, hướng xuống mặt đất mà bay, rất nhanh đã lơ lửng ở bên cạnh chân bức tượng dê.
Bây giờ hắn mới thấy được, khoảng tường ở trước mỗi bức tượng đều được đục ra một cái lỗ tròn có đường kính chừng ba mét, chính là lối dẫn vào trong mê cung.
“Xem ra ngay từ đầu liền cần phải chọn ra lối vào chính xác.”
Anlene thấp giọng nói một câu.
Nhưng hắn lúc này lại không chọn bất kỳ lối nào trong sáu con đường tiến vào mê cung, mà thay vào đó quay ngược cán chổi, bay về phía ngã ba khi nãy.
Không có gì khó đoán, hắn có chín phần nắm chắc rằng manh mối cho lối vào chính xác đang nằm ở bên kia.
Ít phút sau đó.
Anlene thu chổi bay vào trong Mũ Phân Loại, mở to mắt nhìn thị trấn mang phong cách thời Trung Cổ ở trước mặt mình.
Hắn có vài phần ngạc nhiên, không phải vì kiểu kiến trúc của thị trấn này, mà vì phát hiện cư dân trong đó bất kể là râu tóc, quần áo hay trang sức cũng đều hết sức phục cổ, không phải kiểu đông tây cổ kim loạn xà ngầu như các nhà mạo hiểm trong Tòa Thành Trí Tuệ.
‘Có gì đó quái lạ.’
Anlene thầm nhủ một tiếng, sau đó bước về phía thị trấn.
Chỉ là vừa đi được dăm ba bước, hắn lại một lần nữa không kìm được kinh ngạc.
Bầu trời vốn đang trong xanh sáng sủa, lúc này lại bỗng dưng u ám tối tăm, trăng sao chấm đầy trên màn trời.
Chiếc mũ cũng không khỏi thảng thốt:
“Merlin quần bông tím! Chỗ này kỳ dị quá!”
“Quả thật quái đản, để tôi tìm người trong trấn thăm dò cớ sự.”
Anlene nói rồi liền tăng nhanh bước chân, cấp tốc tiến vào trong thị trấn.
Bên trong thị trấn không biết từ lúc nào đã được thắp đủ đèn đuốc soi đèn, nhưng sau khi bị trời tối đột ngột làm cho cả kinh, bây giờ hắn mới để ý thấy người trong trấn chẳng hay từ bao giờ đã biến đâu sạch, trên cả con phố lót đá gồ ghề hiện tại chỉ có một mình hắn.
Gió đêm thổi qua khiến ống tay áo Anlene phần phật, hắn bất giác nắm chặt đũa phép.
Anlene lúc này không dám thở mạnh, hít sâu một hơi rồi bước từng bước vững vàng tiến sâu vào trong thị trấn, đề cao cảnh giác, hai con ngươi liên tục nhìn trái ngó phải, phòng hờ cẩn thận.
Chợt, khi đi tới gần một con hẻm nhỏ, hắn chợt nghe có tiếng đế giày đập vào nền đá vang lên, cùng với đó là âm thanh “ting ting” như tiếng gõ kẻng.
Anlene lập tức tập trung hai trăm phần trăm tinh thần, nép người sau một cái thùng gỗ lớn gần đó xem như công sự che chắn, mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm miệng con hẻm kia.
Khi tiếng gõ kẻng càng lúc càng lớn, hắn biết kẻ ở trong hẻm cũng sắp lộ diện.
Anlene nín thở, đã ở trong tư thế sẵn sàng phóng ra một phát Bùa Giải Giới.
Chỉ có điều…
“Trời tối tránh xa chó, đừng thắp lửa!”
“Trời tối tránh xa chó, đừng thắp lửa!”
“Trời tối tránh xa…”
Anlene nhìn người gõ kẻng vừa đi vừa hô, cứ thế đi ngang qua chỗ cái thùng gỗ, tựa như chẳng hề nhìn thấy hắn, chẳng mấy chốc đã ngoặt vào một con hẻm khác.
Âm thanh của đối phương nhỏ dần nhỏ dần, chỉ có tiếng kẻng vẫn còn loáng thoáng vang lên.
‘Tránh xa chó, đừng thắp lửa… Đây là NPC sao?’
Hắn nhìn đến chỗ con hẻm mà người gõ kẻng khuất bóng, trong đầu hiện lên sáu bức tượng trước mê cung.
Mũ Phân Loại giả bộ phân tích sâu xa, nhưng thực chất chỉ toàn nói nhảm:
“Xem ra lối vào chính xác không phải ở chỗ tượng chó, vậy chỉ có thể nằm ở năm bức tượng còn lại, phù thủy nhỏ.”
Anlene trợn mắt nhìn lên:
“Ông nói như nói, ngài Mũ. Hơn nữa, chỉ là trời tối tránh xa chó, thế còn trời sáng thì sao?”
“Ui, cái này…”
Chiếc mũ chợt nín họng.
Anlene cũng không đôi co thêm với nó, thầm ghi nhớ thông tin vừa có được, tiếp tục tìm kiếm những manh mối khác trong thị trấn.
Sau vụ việc vừa rồi, hắn dù vẫn bảo trì cảnh giác, nhưng cũng không tới nỗi quá mức đề phòng như trước đó.
Đây có lẽ không phải một ải yêu cầu chiến đấu.
Chừng năm phút sau đó.
Anlene dừng chân bên một chuồng heo, nhìn lũ heo con đang vô cùng hoạt bát lăn lộn đùa giỡn ở bên trong, khoanh tay tự hỏi:
“Heo là loài sống về đêm sao?”
0