Vừa tiến vào trong đoạn đường này, Anlene liền phát hiện cảnh vật trước mắt mình bỗng trở nên mơ hồ như bị một màn sương đen che phủ, tầm nhìn bị giới hạn lại chỉ còn khoảng ba bốn mét.
“Incendio!”
Hắn niệm một phát Bùa Tạo Lửa, bắn một tia lửa rực cháy bay thẳng về phía trước.
Chẳng có một chút tác dụng nào.
Anlene khẽ nhíu mày, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu nao núng, chỉ là thả chậm bước chân, thận trọng tiến lên một cách chậm rãi.
Tiếng gà gáy vẫn vang vọng từ nãy tới giờ, Anlene cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không, nhưng theo bước tiến của mình, hắn tựa hồ cảm thấy tiếng gáy có vẻ như càng thêm dõng dạc.
Một đường bình an không gặp chút trở ngại nào, chẳng mất bao lâu sau hắn đã tìm thấy mục tiêu của chuyến này.
Con gà.
Không giống với hai con quái vật đầu bò, hay là những con lợn rừng mặc giáp chiến, con gà này chỉ đơn giản là con gà, trên người nó không có bất kỳ đặc điểm kỳ dị nào.
Mà cũng không hắn, chí ít thì hắn chưa từng gặp qua con gà nào có thể gáy to và dai dẳng như nó cả.
“Merlin ốp lết! Bắt gà thôi!”
Nghe Mũ Phân Loại hò reo cổ vũ, Anlene cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp giơ đũa phép chỉ về phía con gà trống cách đó chỉ hơn ba mét, thấp giọng niệm chú:
“Stupefy!”
Phép thuật bắn ra rất nhanh, như là ánh đèn flash lóe lên.
Nhưng Anlene không thể ngờ được là có thứ còn nhanh hơn.
Chính là con gà đó.
Quay lại khoảnh khắc vừa mới đây thôi, vào lúc hắn vừa niệm xong thần chú, chỉ thấy thân hình của con gà trống đột nhiên vặn vẹo như màn hình tivi bị nhiễu sóng, trong chớp mắt đã xuất hiện ở cách chỗ cũ một mét, hoàn toàn thoát khỏi phát Bùa Choáng của hắn.
Mũ Phân Loại cũng không khỏi kinh ngạc kêu to:
“Merlin lòng đào! Diricawl đội lốt gà?”
‘Quả nhiên không dễ chơi.’
Anlene thầm nhủ một tiếng, nhanh chóng nghĩ ra đối sách, thi triển loại biến tấu cao cấp hơn của Bùa Choáng thông thường.
“Stupefy Duo!”
Bùa Choáng kép có thể cùng một lúc đánh choáng nhiều mục tiêu hơn, vậy chỉ cần hắn hơi điều chỉnh một chút, cũng xem như biến tướng mở rộng phạm vi công kích.
Chỉ là con gà này rõ ràng không hề dễ chơi, thân hình một lần nữa vặn vẹo rồi biến ra xa xa, tiếp tục ưỡn ngực gáy to.
Anlene nhíu nhíu chân mày, sau đó liền thi triển liên tục mười mấy phát bùa chú, định dùng hỏa lực bao trùm để áp đảo con gà, không thèm nhắm chuẩn, coi như cầu may hên xui thì trúng.
“Stupefy!”
“Incendio!”
“Stupefy Duo!”
“Immobulus!”
“...”
Nhưng có vẻ như hành động vô sỉ này của hắn đã chọc tức con gà, khiến nó quyết định không thèm chơi nữa, trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
“Hô hô, bắt mỗi con gà cũng không được, trình độ bình quân của Hogwarts bị kéo thấp nhất định cũng có phần đóng góp của ngươi trong đó, phù thủy nhỏ.”
Chiếc mũ nói một cách chế nhạo.
Anlene đối với lời này của nó không hề hấn gì, chỉ bình tĩnh đáp lại một câu:
“Ông cũng đừng quên thiên địch của Basilisk là thứ gì.”
Sau đó liền nhanh chân tiến về phía trước, tiếp tục tìm kiếm con gà kia.
‘Bắt con gà… Nghĩ quá nhiều hay sao?’
Hắn tự hỏi, trong đầu nhất thời sinh ra chủ ý khác.
Đợi đến khi đi qua một khúc ngoặt, hắn lại một lần nữa nhìn thấy mục tiêu của mình.
Nhưng lần này Anlene không còn giơ đũa phép công kích nữa, trái lại thu vào trong tay áo, sau đó chậm rãi từng bước tiếp cận chỗ của con gà.
Nó dường như không hề nhận ra điều đó, vẫn cứ đứng yên tại chỗ ưỡn ngực gáy to, tựa như trong thân thể nhỏ bé ấy có một luồng hơi vô cùng vô tận, dùng mãi không hết.
Anlene vẫn cứ chầm chầm tiến tới gần nó, đợi đến khi khoảng cách giữa hai bên đã không đủ một mét, hắn đột ngột tăng nhanh tốc độ, duỗi cả hay tay ra vồ tới chỗ con gà.
Con gà lập tức kêu lên “ác ác” đồng thời đập cánh nhảy đi thật xa, khiến hắn vồ hụt.
Nhưng Anlene thấy vậy không hề thất vọng mà còn lấy làm mừng.
Bởi vì nó cuối cùng cũng chịu hành động như một con gà bình thường, không còn chơi cái trò dịch chuyển tức thời kia nữa.
Anlene phủi lông gà trên tay áo, đưa mắt nhìn về phía con gà ở cách đó không xa, một vài ý nghĩ lướt qua thật nhanh trong đầu.
Hắn mò từ trong túi áo ra một miếng gỗ nhỏ, tập trung tư tưởng trong đầu suy nghĩ về một món đồ vật, sau đó quơ nhẹ đũa phép thực hiện biến hình cho miếng gỗ.
Chỉ trong chớp mắt, một cái lồng tre đã xuất hiện trước mặt hắn.
Anlene xách theo cái lồng tre đi đến gần con gà, hai tay nâng lồng lên cao, khi thấy khoảng cách đã đủ gần liền vọt cả người tới nhanh tay ụp lồng xuống.
Con gà phản ứng cũng đủ nhanh, vừa phát hiện bóng đen trên đầu mình liền nhảy dựng lên muốn thoát đi, nhưng rõ ràng đã muộn, kết cục trở thành gà trong lồng.
Có điều Anlene chưa vội ăn mừng, trái lại hết sức chăm chú nhìn biểu hiện kế tiếp của con gà.
Dù sao nó chỉ cần vặn vẹo một cái, hắn có biến ra thêm trăm cái lồng nữa cũng là vô dụng.
May mắn thay, sau một thoáng kinh hoảng, con gà lại tiếp tục dõng dạc cất cao tiếng gáy, giống như chẳng hề nhận ra bản thân mình đang bị nhốt ở trong lồng.
‘Hay lắm.’
Anlene thầm ăn mừng.
Hắn ngồi xổm xuống, kéo cửa lồng tre lên, sau đó liền nhanh chóng thò tay vào chộp về phía con gà.
Ác! Ác! Ác!
Con gà lập tức hoảng hốt kêu to, nhảy toán loạn khắp lồng, trong lúc đó cũng không ngừng mổ mạnh mấy phát vào cánh tay đang quơ tới muốn bắt mình.
Nhưng Anlene không chút sợ hãi, cũng chẳng hề đau đớn.
Mặc dù tạm thời không chống nổi đạn, nhưng áo choàng của hắn muốn đỡ dao lại là chuyện cực kỳ đơn giản, nên dù có bị gà có mổ trăm lần ngàn lần cũng không thấm tháp gì.
Cứ thế, sau một thoáng giằng co, con gà bị nhốt trong từ đầu chí cuối đều không sử dụng đến năng lực dịch chuyển kia, cuối cùng bị Anlene tóm lấy cổ, kêu éc éc như bị mắc nghẹn ở họng.
‘Ừm?’
Chẳng mất bao lâu, Anlene liền cảm thấy bàn tay đang nắm cổ gà của mình đột nhiên trống trơn, đưa mắt nhìn thì thấy con gà trong tay lúc này đã biến thành một làn khói trắng, xuyên qua lồng tre bay lên trời, dung nhập vào trong màn sương.
Anlene thấy vậy bèn đứng dậy, giải trừ phép biến hình của cái lồng tre, kế đó dùng một phát Bùa Làm Sạch lên quần áo của mình.
“Scourgify!”
Sương mù trong đoạn mê cung này cũng không biết từ bao giờ đã biến mất, tầm nhìn của hắn cũng không còn bị hạn chế.
Cũng vì vậy mà Anlene không quay về đường cũ.
Bởi hắn đã nhìn thấy một lựa chọn khác ở phía trước không xa.
Cũng là một ngã tư, nhưng ba bức tượng đã có chút khác biệt.
Chó - dê - bò.
Đi thẳng là chó, quẹo phải là bò, rẽ trái là dê.
“Hmm…”
Môi Anlene hơi mím lại, nếu dựa theo phỏng đoán trước đó của hắn, vậy bây giờ đi thẳng chính là lựa chọn tốt nhất.
Có điều sau khi lấy điện thoại ra xem giờ, hắn liền không kìm được chau mày lại.
“Sắp tối rồi.”
Trời tối rời xa chó, sao hắn có thể quên được manh mối đầu tiên mà mình có được trong thị trấn.
Cho nên lúc này chọn đi thẳng thực sự không phải một lựa chọn khôn ngoan.
Mũ Phân Loại thấy vậy liền góp ý:
“Thế quay lại đường cũ chẳng phải là xong sao?”
“Ừm.”
Anlene khẽ gật đầu đồng ý, quay người chạy chậm.
Nhưng khi hắn đi đến chỗ đoạn rẽ…
“Nà ní!?”
Một mảng tường không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở nơi đó, khiến trước mặt hắn lúc này là một ngõ cụt.
Chiếc mũ vẫn cứ tỉnh như ruồi mà ra chủ ý khác:
“Vậy thì ngươi cứ đi hướng chó thôi, trời còn sáng mà, tranh thủ chạy nhanh một chút là được! Chỉ cần tới được chỗ những con vật khác trước khi trời tối chẳng phải xong sao?”
Anlene lại không lạc quan như vậy, nhưng vẫn im lặng chạy ngược trở về, vọt vào trong đoạn mê cung mà tượng chó hướng vào, chạy hết tốc lực.
Quả giống như Mũ Phân Loại nói, lúc hắn tới được một ngã tư, trời vẫn còn chưa tối.
Nhưng trên mặt Anlene lại không có một chút xíu nào vui vẻ.
Bên phải là ngựa, bên trái là chó, mà đằng trước… cũng là chó.
Đúng lúc này, màn đêm cũng canh chuẩn thời gian mà kéo đến.
“...”
Anlene trầm mặc, thở dài thầm nói ra tên của một loại rau.
‘Má…’
0