Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 165: Gà gáy

Chương 165: Gà gáy


“Incendio!”

“Incendio!”

Anlene nhìn hai con quái vật đầu bò biến thành làn khói trắng bay về màn sương trên cao, bình tĩnh thu hồi đũa phép.

Hắn liếc lên trời một cái, quơ nhẹ đũa phép hóa giải phép biến hình ở đôi giày của mình, sau đó tiếp tục tiến lên phía trước.

Khoảng chừng sáu phút sau, một ngã ba xuất hiện ngay trước mắt hắn, có thể tiếp tục đi thẳng, cũng có thể quẹo sang bên trái.

Mặc dù trước đó Anlene cũng đi qua một vài lối rẽ, nhưng những chỗ đó không ngoại lệ đều chỉ có một lối, trường hợp cần hắn phải lựa chọn hướng đi như bây giờ quả thật là lần đầu tiên.

Cũng vì vậy mà nó có đôi chút khác biệt.

Ngay giữa ngã ba lúc này có hai bức tượng đá, có tỉ lệ 1:1 với loài vật được tạc thành.

Tượng heo hướng về phía trước, tượng dê hướng về bên trái.

Trong đầu Anlene chợt xuất hiện những thông tin liên quan về hai loài vật này mà hắn tỉm hiểu được trong thị trấn.

‘Heo hoạt động mạnh về đêm, mà dê thì… cụt chân trái? Vậy phải chọn đi hướng nào mới đúng đây?’

Anlene nhíu nhíu chân mày.

Sau biến cố vừa rồi, hắn vốn đoán rằng dữ kiện về dê cũng sẽ giống như bò, khả năng cũng sẽ có bọn quái vật đầu dê xuất hiện đuổi g·i·ế·t mình, cần nhắm vào điểm yếu để giải quyết chúng như quái vật đầu bò, nhưng giờ xem ra không chỉ đơn giản như thế.

“Bò cụt chân phải, dê cụt chân trái, hay là…”

Anlene thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt chợt lóe lên một cái.

‘Có khi nào điều này cũng gợi ý rằng bò chỉ có thể đi hướng bên trái mà dê chỉ có thể đi hướng bên phải?’

Hắn cảm thấy có thể lắm chứ, nhưng cũng không vội đưa ra kết luận, bởi ở đây vẫn còn một bức tượng khác.

Anlene nhìn bức tượng heo, có chút đăm chiêu.

Thông tin đầu tiên hắn có được về heo trong thị trấn chính là bọn chúng hoạt động mạnh về đêm, sau đó lúc trời sáng hắn cũng có ngó qua một lần, phát hiện cả chuồng đều ngủ say như c·h·ế·t.

‘Tối thì hoạt động, sáng thì không, là ý gì đây?’

Hắn tự hỏi cái “hoạt động” này là ứng lên trên bản thân mình, hay là một thứ gì khác đại diện cho loài heo, giống như hai con quái vật đầu bò khi nãy?

Anlene ngẫm nghĩ một chốc rồi tới gần chỗ bức tượng dê, đưa tay vận sức xem có thể xoay chuyển được nó hay không, nhưng kết quả là bức tượng không hề di động một li nào.

“Chậc.”

Hắn chép miệng một cái, nhìn trời tự hỏi bản thân có nên chờ đến lúc trời tối, nhưng rất nhanh đã lắc đầu phủ định phương án này.

‘Chưa biết được sự hoạt động về đêm của chúng có ý nghĩa như thế nào, làm vậy cũng chẳng khác gì đang đánh cược.’

Sau một hồi đắn đo suy tính, hắn quyết định vẫn là đi theo hướng tượng heo.

Dù sao thì buổi sáng trong thị trấn bọn heo cũng chỉ nằm ngủ, cũng không tạo thành cảnh tượng gì khó coi, dẫu có đi sai ắt hẳn cũng chẳng quá nguy hiểm, hắn nghĩ như thế.

Mới đi ước chừng được năm sáu mét, hắn bỗng thấy mây mù trên đầu một lần nữa trở nên nhộn nhạo, sau đó liền có mấy cái bóng đen to lớn rơi xuống.

Anlene khẽ nhíu mày, chỉ là hắn còn chưa kịp tự hỏi bản thân có phải đã chọn sai đường hay không thì lại chợt có phát hiện khác.

Trước mắt hắn bây giờ là bốn con lợn rừng to mọng lạ thường, răng nanh dài như cánh tay người, trên thân có nhiều chỗ khoác giáp, trông dáng vẻ vô cùng hung hăng hiếu chiến.

Nhưng Anlene sau một thoáng căng thẳng rất nhanh đã trở nên thong dong như cũ, thậm chí còn rất bình tĩnh tới gần quan sát chúng.

Không phải hắn điếc không sợ s·ú·n·g, mà bởi vì bốn con lợn rừng này mặc dù có ngoại hình hung tợn, nhưng thực chất lại chẳng có bao nhiêu sức uy h·i·ế·p.

Chúng hóa ra chỉ là bốn bức tượng đá mà thôi.

Cộp! Cộp!

Anlene dùng phép biến hình tạo thành một cây gậy dài gõ gõ lên bức tượng lợn rừng gần nhất, không có chuyện gì xảy ra.

Hắn khẽ nghiêng đầu một cái, trông thần thái giống như vừa hiểu ra cái gì đó.

‘Xem ra phải chờ trời tối thì các ngươi mới có thể hoạt động nhỉ? Vậy thì để xem nào…’

Hắn đầu tiên giải trừ phép biến hình, trả cây gậy về hình dạng cũ là cục bông nhỏ, sau đó lại biến nó thành một cây búa cầm tay.

Anlene cầm chắc cán búa, không chút do dự, lấy lực thật mạnh đập vào đầu bức tượng lợn rừng trước mặt mình.

“Ai ui!”

Phản lực trả về khiến hắn muốn trẹo cả cổ tay, nhưng bất ngờ thay là con lợn rừng vẫn vẹn nguyên y cũ, dù là một chút đá vụn cũng không chịu vỡ ra.

Mũ Phân Loại thấy vậy lập tức cười nhạo:

“Há há há! Dễ ăn như vậy người khác đã húp hết rồi, còn tới lượt ngươi sao phù thủy nhỏ.”

Anlene không nói gì, chỉ chép miệng một cái rồi thu hồi cây búa, không tiếp tục dây dưa với mấy bức tượng lợn rừng nữa mà trực tiếp quay người rời đi.

Hắn nhớ lại hai con quái vật đầu bò bị mình xử lý, thầm nghĩ:

‘Xem ra chỉ có thể chơi theo quy tắc.’

Anlene cũng chẳng có bao nhiêu thất vọng, thậm chí còn lấy làm mừng.

Bởi hắn biết rõ, trong một trò chơi mà việc tuân thủ quy tắc được đẩy tới vị trí tối cao, vậy hắn chỉ cần đàng hoàng tuân theo nhất định có thể qua màn một cách dễ dàng.

Vấn đề duy nhất lúc này chỉ là hắn có giải nghĩa chính xác các manh mối đã tìm được trong thị trấn hay không mà thôi.

Anlene ngước lên nhìn trời một cái, hắn không biết đoạn đường theo hướng tượng heo này rốt cục dài bao nhiêu, nhưng cũng biết bản thân nên tranh thủ ra khỏi chỗ này trước khi trời tối, thế là bắt đầu tăng tốc.

Một đường không chướng ngại, sau khoảng bảy tám lần hết ngoặt rồi rẽ, hắn cuối cùng cũng gặp được giao lộ thứ hai.

Và lần này không còn là ngã ba, mà là một ngã tư.

Không ngoài dự đoán, ở giao lộ này có ba bức tượng: Gà - bò - ngựa.

Tượng gà hướng về phía trước, tượng bò hướng sang bên trái, tượng ngựa hướng về bên phải.

Anlene đứng giữa giao lộ, vuốt cằm trầm ngâm suy nghĩ xem kế tiếp nên đi theo hướng nào.

Hắn nhớ lại những manh mối về ba loài vật này, rất nhanh đã rút ra một kết luận, mặc dù không quá xác định một trăm phần trăm.

“Hình như… đi theo hướng nào cũng được?”

Mũ Phân Loại tỏ vẻ không hiểu hỏi:

“Sao lại như thế, dựa theo suy đoán trước đó của ngươi thì đi theo hướng con bò chẳng phải mới là chính xác nhất ư?”

Anlene nhẹ lắc đầu đáp:

“Ông cũng đã nói đó là suy đoán, sao có thể dám chắc cho được.”

Nhưng sau đó lại đổi giọng:

“Có điều đúng là nên thử đi theo hướng ấy xem thế nào, dù sao những gợi ý còn lại còn mập mờ hơn.”

Dứt lời, hắn cũng không chần chừ mà xoay người tiến đến chỗ mà bức tượng bò hướng tới.

Chỉ là lúc Anlene sắp đặt bước chân đầu tiên vào trong đoạn mê cung đó, một tiếng gáy vô cùng dõng dạc chợt vang lên, kéo dài không ngớt, tựa hồ vang vọng toàn bộ mê cung.

Ò… Ó… OO…OO!

Ò… Ó… OO…OO!

Ánh mắt của hắn thoáng sững sờ, ngay sau đó liền thu chân lại, lùi đến chỗ giao lộ.

Cũng trong lúc đó, đám mây mù trên bầu trời bỗng cuộn trào dữ dội, kế tiếp liền tràn xuống một cách dày đặc, phủ kín toàn bộ đoạn đường trước mặt hắn.

Anlene nhíu mày nhìn màn sương mịt mù trước mắt, linh cảm mách bảo hắn rằng một khi hắn dám đặt chân vô trong đó e rằng chỉ có vào chứ không có ra.

“Phải bắt con gà…”

Miệng hắn lẩm bẩm, quay người nhìn về hướng tượng gà.

Anlene siết nhẹ đũa phép trong tay một cái, sau đó không chút do dự xông thẳng vào con đường phía trước.

Chương 165: Gà gáy