“Chỗ này là Azkaban?”
Anlene không khỏi hoang mang, Azkaban trong ấn tượng về nguyên tác của hắn có vẻ như là một pháo đài thời Trung Cổ, nào phải phong cách nhà tù có phần hiện đại như bây giờ.
Hắn không khỏi liên tưởng, lẽ nào sau khi tranh cử thành công vào vị trí bộ trưởng Bộ Phép Thuật, Hermione cũng cho kiến thiết lại nhà tù cũ kỹ này?
Đúng lúc này, hắn lại nghe Mũ Phân Loại nói:
“Muốn biết chuyện gì xảy ra sao, đội ta lên có lẽ sẽ giúp ngươi giải đáp một phần thắc mắc.”
Nó nói với giọng mê hoặc, lại có đôi phần bí hiểm, ra chiều như muốn hù dọa Anlene.
Anlene chỉ nhún vai một cái, không chút chần chừ bước đến chỗ chiếc mũ bị mình ném tới, thô lỗ nắm lấy chóp nhọn của Mũ Phân Loại rồi đội lên đầu mình.
“Ngươi chắc chắn là phù thủy bất lịch sự nhất mà ta từng gặp!”
Mũ Phân Loại phàn nàn một câu, nhưng thấy Anlene không có phản pháo gì, cũng chỉ đành tiến vào việc chính.
“Vào khoảnh khắc mà ta tuyên bố học viện ngươi sẽ thuộc về, cũng là khoảnh khắc mà ta thấy được một ngươi khác…”
Cùng với lời dẫn của Mũ Phân Loại, một vài đoạn ký ức ngắn bắt đầu tràn vào trong đầu của Anlene.
Nhưng điều làm hắn kinh ngạc là những ký ức đó lại là ký ức của bản thân hắn, hoặc nói một cách chính xác hơn là ký ức thuộc về hắn của thế giới này.
Một Anlene khác, hay đúng hơn, một An Lê khác, An Lê của thế giới này.
Không phải một streamer với kênh Youtube có 3,2 triệu lượt đăng ký, An Lê này chỉ là một thanh niên bình thường, làm một công việc văn phòng bình thường.
Nhưng khác với hắn, kẻ vốn đã mồ côi từ bé, An Lê này vẫn còn có cả cha lẫn mẹ, chỉ là việc này không hề khiến Anlene cảm thấy ghen tị, ngược lại còn cảm thấy tội nghiệp cho hắn.
Mẹ của An Lê đã vứt bỏ hắn từ năm bảy tuổi để chạy theo kẻ có tiền, kể từ đó cũng chưa hề liên lạc qua.
Hắn phải sống nương tựa vào cha, nhưng ông ta kể từ ngày mẹ hắn bỏ đi liền chìm trong cờ bạc, bia rượu và c·hất k·ích t·hích, đồng thời tham gia vào băng đảng t·ội p·hạm.
Năm An Lê mười bảy tuổi, cha hắn b·ị b·ắt vì các cáo buộc cưỡng dâm, h·ành h·ung, buôn bán chất cấm và một loạt các tội danh lớn nhỏ khác, có lẽ phải đến lúc chỉ còn trơ xương mới có thể mãn hạn tù.
An Lê sau đó sống cùng bà nội, được ba năm thì bà q·ua đ·ời, hắn bắt đầu sống một mình từ năm hai mươi tuổi, vừa học vừa làm thêm tự nuôi bản thân, cũng không hề thử tìm đến mẹ của mình một lần nào.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn bắt đầu công tác ở một công ty làm dịch vụ chuyển phát hàng hóa, cũng là nơi mà hắn thực tập hồi còn sinh viên.
Và việc Anlene có mặt ở trong nhà tù được gọi là Azkaban này, cũng liên quan tới công ty này cùng với thân thế có phần không được tốt đẹp của hắn.
Một đồng nghiệp cùng công ty không biết từ đâu mà biết được về gia cảnh của An Lê, thi thoảng lại mang chuyện này ra bàn tán với những người khác trong công ty.
Những lúc như vậy, An Lê đều cố nén giận, hắn cho rằng mình chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được.
Chỉ đến khi gã đồng nghiệp kia được thăng chức còn An Lê lại bị cấp trên từ chối với lý do “tình hình gia đình phức tạp” hắn mới biết ý nghĩ của mình ngây thơ cỡ nào.
Trong đêm tiệc tùng mừng lên chức của tên đồng nghiệp kia, bị gã đó ngay mặt nói đểu về chuyện cha mẹ của mình, nhân men say làm tức nước vỡ bờ, An Lê đã cho gã đó một trận nhớ đời, nhưng cũng vì vậy mà bản thân bị cảnh sát thành phố câu lưu một tuần.
Một tuần trong nhà tù khiến An Lê suy nghĩ rất nhiều, và chỉ mới cách đây không lâu, hắn đã ước gì bản thân mình từ nhỏ đã không có cha mẹ.
“...và cũng vào thời khắc đó, ta và ngươi bắt đầu xuất hiện ở thế giới này.”
Ký ức về một An Lê khác đến đây là chấm dứt, Anlene ngồi bất động ở trên giường, ra chiều suy tư nói:
“Cho nên khả năng cao là vì điều ước này mà ta và hắn đã hoán đổi cho nhau? Nhưng theo những ký ức đã thấy, hắn chỉ là một người bình thường mà thôi, lấy ở đâu ra thứ quyền năng tác động đến việc xuyên qua hai vũ trụ khác nhau?”
Mũ Phân Loại cấp cho Anlene một loại khả năng:
“Hừm… Điều ước của hắn rất có thể là một sự bộc phát phép thuật ngẫu nhiên, hắn có lẽ đã thức tỉnh thiên phú phù thủy của mình vào thời điểm đó.”
Chỉ là khả năng này khiến hắn càng thêm hoang mang:
“Thức tỉnh? Nhưng theo ta được biết, qua mười một tuổi mà chưa từng vô tình bộc lộ ra năng lực phép thuật thì chẳng phải là pháo lép hoặc Muggle ư? Nếu không được học cách sử dụng phép thuật, e rằng hắn đã sớm trở thành Obscurial, sao có thể sống một cách bình thường?”
“Nhưng cũng chỉ có cách giải thích này mà thôi, giải phóng sức mạnh trễ hơn những phù thủy nhỏ khác mười mấy năm, không cách nào tưởng tượng kẻ như vậy có thể làm được chuyện gì.”
“Này, chính ông là người bảo tôi lấy nguyên tác làm chuẩn!”
“Phần của ngươi là phóng tác!”
“...”
Anlene im lặng một lúc, sau đó lắc đầu cười:
“Cái quái gì ông cũng nói được.”
Hắn cũng không tiếp tục xoắn xuýt về vấn đề này, có lẽ vẫn còn uẩn khúc gì đó mà hắn chưa biết được, vậy nên chỉ có thể tạm gác lại cho đến khi có manh mối khác.
Chuyện quan trọng bây giờ là hắn phải làm gì tiếp theo đây?
“Ông có thể đưa tôi trở về không?”
Anlene hỏi Mũ Phân Loại, xuyên việt đến một thế giới khác nghe có vẻ hay đấy, nhưng hắn cũng tạm hài lòng với cuộc sống vốn có của mình, không có nhu cầu bắt đầu lại một cuộc đời mới.
Nhưng đáng tiếc, chiếc mũ lại nói:
“Ta chỉ là một chiếc mũ, nên ta cũng chịu thôi, hơn nữa nguyên nhân chủ chốt đưa ngươi tới đây lại không phải ta.”
Anlene đưa tay lên đỡ trán, cố gắng vớt vát hỏi:
“Vậy ông còn có tác dụng gì cơ chứ?”
“À ha, ta còn có thể hát bài thánh ca của trường. Mặc dù chúng ta không ở Hogwarts, tân sinh nhập học cũng chỉ có một mình ngươi, nhưng thông lệ mỗi năm học mới làm sao có thể bỏ?”
Mũ Phân Loại nói với vẻ rất là khoái chí.
Anlene bỗng cảm thấy có điềm không lành, theo hắn biết trong nguyên tác thì giọng hát của Mũ Phân Loại có vẻ không được miêu tả tốt đẹp gì cho cam.
“Này đợi đã…”
Hắn muốn ngăn cản nhưng đã không kịp, chiếc mũ đã bắt đầu cất cao giọng hát của nó.
♬Hogwarts, Hogwarts, Hoggy Warty Hogwarts,
Xin dạy tri thức cho chúng tôi,
Cho dù chúng tôi già hói cả đầu,
Hay vẫn còn là đứa trẻ tập đi…♬
Giọng hát của Mũ Phân Loại vẫn cứ khó nghe, nhưng bất ngờ là Anlene lại không thấy có bao nhiêu khó chịu.
Thông qua tiếng ca của chiếc mũ, hắn cảm giác giống như mình lúc này đang ngồi ở lễ đường, trên trần nhà là màn trời đầy sao, Dumbledore đứng ở trước đài quơ múa đũa phép như đang chỉ huy dàn nhạc.
Nhưng bài hát này không phải là một khúc ca dài, theo những câu hát cuối cùng của Mũ Phân Loại, khung cảnh trong trí tưởng tượng của hắn cũng dần dần phai nhạt theo đó.
♬…Các vị chỉ cần làm được tốt nhất,
Phần còn lại chúng tôi sẽ lo tất,
Và học, học nữa, học mãi,
Cho đến khi trở về bụi đất. ♬
Tiếng ca chấm dứt, Anlene không bình phẩm gì về giọng hát của Mũ Phân Loại, chỉ im lặng đưa lên tiếng vỗ tay của mình.
Bộp! Bộp! Bộp…
Mũ Phân Loại vốn đang nhắm mắt tận hưởng sự tán dương mà nó cho rằng mình xứng đáng có được, nhưng tiếng vỗ tay bỗng dừng đột ngột khiến chiếc mũ có phần bất mãn.
“Này…”
“Đừng nói, nhìn kìa!”
Anlene cắt ngang lời phàn nàn chưa kịp đưa ra của chiếc mũ, đồng thời chỉ ngón tay của mình về phía phòng vệ sinh của gian ngục này.
Phòng vệ sinh trong tù được dựng bằng hai tấm kính mờ, ở hướng mà hắn chỉ tới, Mũ Phân Loại nhìn thấy được có ba đốm sáng đang lơ lửng trong đó.
Khi nhìn đến ba đốm sáng đó, phần ngũ quan của chiếc mũ bỗng biến mất, nhưng cũng chỉ trong giây lát rồi xuất hiện trở lại.
Cũng vào lúc đó, Mũ Phân Loại chợt hô lên:
“À ha, ta đã biết!”
Anlene lập tức hỏi:
“Ông biết được cái gì?”
Chiếc mũ đáp lại với giọng nghiền ngẫm:
“Hiện tượng bộc phát phép thuật ngẫu nhiên, không phải chỉ một, nó xảy ra đến hai lần.”
“Ý ông là sao?”
Anlene vẫn nhìn chằm chằm vào phòng vệ sinh.
“Việc ngươi có mặt ở thế giới này, không chỉ là mong muốn một chiều của một ngươi khác.”
Nghe mũ nói vậy, hắn bỗng lộ vẻ khó hiểu:
“Sao ông lại nói như vậy? Tôi nào có ước gì đâu, hơn nữa cũng rất hài lòng với cuộc sống của mình trước đó.”
Chiếc mũ cười bí hiểm đáp:
“Đã gọi là vô tình, ngẫu nhiên thì có cần phải thông qua một hành động cụ thể nào đâu, dù là trong vô thức cũng có thể bộc phát. Hơn nữa đúng vậy, ngươi hài lòng với hiện trạng, nhưng lẽ nào không có khát vọng lớn hơn?”
“Khát vọng lớn hơn? Có ư…”
Anlene thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt có vẻ mờ mịt.
Mũ Phân Loại cười ha hả, nói:
“Tất nhiên là có, ngươi thử lấy ta xuống xem sao.”
0