0
Bỗng cảm thấy phần đầu chổi của mình hơi trùng xuống, Anlene lập tức nhận ra gã ninja đã quay trở lại.
Đứng trên Cleansweep 5, gã xoay chuyển một chiếc phi tiêu ở trong tay, lớn giọng phàn nàn:
“Ui cha, tình báo có sai, đồ khốn nạn này không chỉ giỏi chơi sắt mà còn biết xây sân trượt nữa. Thế mà phân hạng E, vô lý thật sự!”
“Ha ha…”
Anlene nghe gã trách móc cũng chỉ biết cười gượng, suýt nữa thì không để ý đến một thông tin mới mà gã vô tình nói ra.
Nhưng hắn biết việc quan trọng bây giờ là bắt lại cái Mảnh Vá di động ở trước mặt, cho nên giữ lại nghi vấn của mình chờ sau đó hỏi luôn một thể, tập trung lái Cleansweep 5 theo sát lão Người Sắt.
Một bên thì chạy mà một bên thì bay, kết cục cuối cùng không cần đoán cũng đã biết, dù cho kẻ bị truy đuổi có làm đủ thứ trò cản trở cũng không cách nào ngắt đuôi được Anlene và gã ninja.
Nhưng cứ đuổi như vậy thì cũng không phải là cách, Anlene không đủ kỹ thuật để dùng phép trúng lão Người Sắt khi đang sử dụng chổi bay, gã ninja thì nãy giờ lại không có động tác gì.
“Này, chú không làm gì sao, tôi cũng không có thời gian để đuổi theo ông ta cả ngày.”
“Kiên nhẫn một chút đi ông anh!”
Theo tiếng nói của gã vừa vang lên, hắn giống như nghe thấy có tiếng xẹt xẹt ở ngay đằng sau lưng mình.
Hắn thoáng quay đầu lại nhìn một cái, lập tức phát hiện gã ninja đang xoay một chiếc phi tiêu nhỏ ở trong tay mình, nhưng khiến hắn không khỏi kinh ngạc chính là trên bề mặt của chiếc phi tiêu thi thoảng lại hiện lên mấy tia điện màu xanh, âm thanh mà hắn nghe được chính là bắt nguồn từ nó.
‘Khá lắm, suy cho cùng vẫn là loại ninja kia.’
Anlene thầm chế nhạo một câu, trong đầu bất chợt xuất hiện hình ảnh của đám pháp sư đội lốt ninja nào đó.
Chừng năm phút sau đó, khi hắn điều khiển Cleansweep 5 bay vọt qua một hàng rào gai nhọn do Người Sắt tạo ra, gã ninja cũng bất ngờ lên tiếng:
“Nhẫn đủ rồi!”
Âm thanh vừa dứt, Anlene bỗng thấy đằng sau chổi đột ngột nhẹ đi, gã ninja lúc này đã nhảy vọt qua đầu hắn.
Một tia sét vụt qua giữa trời đêm, hắn nhìn thấy gã dùng một tư thế có phần màu mè ném mạnh chiếc phi tiêu trong tay về phía lão Người Sắt, đồng thời không ngại xấu hổ mà gào to dữ dội:
“Bansho Nhẫn Kỹ - Nhân Đạo Nhị Đẳng - Phi Tiêu Sấm Sét!”
Nghe gã ninja hùng hồn hô to chiêu thức, Anlene không nhịn được giễu cợt đôi câu:
“Hô lớn tên skill lúc t·ấn c·ông? Không biết đã bị bộ manga nào làm hại.”
Mũ Phân Loại đang im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng cười đểu:
“Muốn nói người ta sao ngươi không trước tiên tự nhìn lại mình?”
“...”
Nụ cười trên gương mặt của Anlene lập tức cứng ngắc, hắn bỗng nhận ra người không có tư cách giễu cợt chuyện này nhất vậy mà lại chính là mình.
Hắn đè thấp Cleansweep 5 để bay xuống, vì vớt vát chút thể diện mà lẩm bẩm:
“Một phù thủy có chí hướng cao xa phải biết lấy việc im lặng làm phép làm mục tiêu.”
Mũ Phân Loại chỉ cười hí hí.
Trước đó vài giây, trước khi Anlene bị Mũ Phân Loại chặn họng thì chiếc phi tiêu mang theo tia điện của gã ninja đã xuyên phá hai tấm tường thép do lão Người Sắt dựng lên.
Nó đâm sâu vào trong bả vai trái của đối phương, đồng thời khiến cho ông ta nằm lăn ra co giật không ngừng, tóc dựng hết lên, mặt đen như bôi than, bọt trắng tràn ra khỏi miệng.
Anlene đáp xuống mặt đất, nhìn thảm trạng của lão Người Sắt, tay cầm đũa phép không khỏi run lên một cái, hắn cũng không cho là Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp có thể đỡ nổi phát phi tiêu vừa rồi của gã ninja.
Nhìn gã ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của lão Người Sắt, nhảy qua nhảy lại một cách hoạt bát, trông không có vẻ gì là mất sức, hắn còn đoán rằng sợ là đòn Phi Tiêu Sấm Sét vừa rồi chẳng khiến gã tiêu hao là bao.
‘Mình bây giờ đánh không lại.’
Anlene nhanh chóng rút ra kết luận, sau đó mặt không đổi sắc đi tới chỗ của gã ninja và lão Người Sắt.
Ở khoảng cách gần, hắn lúc này mới nhìn rõ toàn bộ chi tiết của Mảnh Vá ở trên đầu của lão Người Sắt, ngạc nhiên phát hiện ra một điều là phong ấn của nó vậy mà khác với mấy Mảnh Vá hắn đã tìm được trước đó.
Không phải các vòng cổ ngữ màu vàng, mà thay vào đó là các ký hiệu màu đỏ như máu, chúng có hình dạng hai chiếc đũa phép bắt chéo nhau.
Theo sự tiếp cận của Anlene, những chiếc đũa bên phải đồng loạt gãy đôi rồi tan thành hư vô, đũa phép ở bên còn lại cũng nhanh chóng mờ đi rồi biến mất.
Anlene giả vờ ngồi xuống muốn kiểm tra hiện trạng của lão Người Sắt, bàn tay tựa như vô ý quơ qua chỗ có Mảnh Vá.
[Phù thủy năm thứ nhất Anlene đã thu thập được Mảnh Vá Thường]
Hắn kề tay vào gần lỗ mũi của lão Người Sắt, thấy vẫn còn có hơi thở, nhưng khá yếu ớt, bèn nghiêng đầu hỏi gã ninja:
“Ông ta sẽ không bán muối chứ?”
“Yên tâm, tôi đâu có nhắm vô tim hay vô đầu, không c·hết được.”
Gã vừa đáp vừa không biết từ chỗ nào lấy ra một cái vòng tay kim loại, cụp một tiếng liền đeo vào trên tay của lão Người Sắt.
Anlene liếc qua, lập tức phát hiện trên tay của lão Người Sắt trước đó đã đeo sẵn một chiếc vòng có ngoại hình tương tự, chỉ khác ở chỗ cái vòng đeo sẵn có khảm một viên ngọc hình thoi màu lục, còn cái gã ninja đeo cho ông ta lại có màu đỏ.
Nhớ lại những gì trước đó nghe được từ gã ninja, hắn bèn chỉ vào chiếc vòng tay có viên ngọc màu lục mà hỏi:
“Cho nên cái này chính là D-Shift mà chú nói?”
“Đích thị là nó đó.”
Gã ninja kéo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi chỉ mới hơn hai mươi cùng với một nụ cười vô cùng thân thiện.
Kẻ cả khi đã thấy được đòn phi tiêu mạnh mẽ xuyên thủng sắt thép vừa rồi, Anlene cũng không khỏi sinh ra cảm giác chủ nhân của nụ cười này là một kẻ hiền lành vô hại.
Lắc đầu một cái xua đi ý nghĩ đó, hắn lại chỉ vào cái vòng tay còn lại nói:
“Thế cái này là gì?”
Gã ninja vẫn giữ nụ cười thân thiện trên mặt, nhanh nhảu đáp lại:
“Cái này á, nếu mà đeo cùng với D-Shift, vậy thì có thể ức chế hoàn toàn siêu năng lực của người ta.”
Anlene nghe xong thì gật gù, dù gã không giải thích thêm nhưng hắn cũng đoán được một khi bị đeo vòng rồi thì không dễ gì mà tháo ra được, chỉ có điều trong một chốc ngắn ngủi, hắn giống như nghĩ tới gì đó, không nhịn được đặt ra nghi vấn:
“Vậy nếu như gặp phải kẻ có siêu năng lực mọc lại tay thì thế nào, như vậy chẳng phải chỉ cần tự chặt tay rồi dùng năng lực tái tạo một cánh tay mới là xong?”
Nụ cười trên mặt của gã ninja lập tức cứng đơ, hai mắt trợn tròn xoe, miệng há to không khép lại được như vừa phát hiện gì đó quá sức tưởng tượng của mình.
“Phải ha…”
Gã bất giác cúi đầu xuống, miệng cứ lẩm bẩm “phải làm gì ta” “vậy có ức chế được năng lực không” “chắc là được” “chắc là không được đâu” v.v…
“...”
Anlene nhìn bộ dạng này của gã, trong lòng bỗng sinh ra vài phần cảm giác tội lỗi.
Nhưng không đợi hắn có hành động gì chuộc lỗi thì gã ninja đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã khôi phục lại thành thân thiện vui vẻ như trước.
Chỉ thấy gã nhún vai đáp:
“Này tôi chịu rồi ông anh, để về hỏi lại sư phụ, chắc ổng biết.”
Sau đó gã liền đưa tay của minh ra trước mặt của Anlene, cười lớn tiếng nói:
“Ông anh chớp mắt đã nghĩ ra vấn đề như vậy, thiệt là thông minh đó, tôi rất thích kết bạn với người thông minh.”
“Làm quen đi, tôi là Ryu, năm nay hai mươi hai tuổi, sở thích là chơi game, hiện là Ninja Sơ Cấp của Nhẫn Đạo Quán Bansho, rất hân hạnh được biết ông anh.”
Anlene có chút bất ngờ trước cử động này của Ryu, hắn vô ý thức đưa tay lên rồi thoáng khựng lại trong phút chốc, nhưng rất nhanh đã tiếp tục duỗi ra bắt tay với gã, sau đó gật đầu một cái rồi nói:
“Tôi là An… Anlene, hai mươi lăm tuổi, sở thích cũng là chơi game, hiện là một phù thủy, cũng rất hân hạnh được biết chú.”