“Để xem nào…”
“...điều quan trọng để thực hiện một phép biến hình là tưởng tượng trong đầu một hình ảnh rõ ràng của đối tượng cần biến hình trước khi làm phép.”
Anlene xoay chuyển cây đũa phép trong tay, cảm thấy yêu cầu này của phép biến hình thật sự không phải là vấn đề gì với hắn, trí tưởng tượng của hắn vẫn luôn rất phong phú.
“...hiểu rõ về đối tượng mà bản thân muốn biến đổi càng nhiều, tỉ lệ thành công và mức độ hoàn thiện của phép thuật sẽ tăng lên càng nhiều.”
Cái này cũng không thành vấn đề, bây giờ là thời đại internet, chỉ cần biết lên mạng thì đến kết cấu của bom nguyên tử cũng có thể tìm thấy.
“...phép biến hình không có yêu cầu bắt buộc cần niệm chú, hay yêu cầu phải sử dụng một câu thần chú cụ thể nào, nhưng trong một số trường hợp, người mới học tốt nhất là nên đọc rõ thần chú.”
“...động tác vung đũa cũng không yêu cầu bắt buộc phải cử động ra sao với loại phép biến hình nào, trên cơ bản có thể dùng cùng một loại động tác cho bất cứ kiểu biến hình nào mà người học muốn, nhưng cũng đừng đung đưa hay xoay chuyển đũa phép một cách không cần thiết, nếu không phép biến hình chắc chắn sẽ thất bại.”
Anlene xem qua một số quỹ tích vung đũa cơ bản được vẽ lại trong sách, rất nhanh đã chọn ra một loại khá là đơn giản trong đó để làm động tác khởi đầu.
Ngựa quen đường cũ, hắn cầm lấy cây bút chì ở trên bàn bắt đầu luyện tập.
Bởi vì động tác đơn giản cũng như việc Anlene đã có không ít kinh nghiệm từ trước, cho nên chỉ mất vài phút thì động tác của hắn đã đạt tới tiêu chuẩn trong sách yêu cầu.
Sau đó Anlene liền đi vào trong phòng kho, lấy một hộp đựng bánh bích quy ra khỏi đó.
Hắn mang theo chiếc hộp trở lại trước bàn, vận sức mở nó ra rồi lấy ra từ bên trong một cây kim nhỏ.
Anlene đặt cây kim lên trước mặt mình, hai mắt híp lại nhìn chăm chú vào nó, trong đầu nhanh chóng tưởng tượng ra hình dáng rõ ràng của một vật thể khác.
Anlene nâng đũa phép, từ tận đáy lòng mang theo quyết tâm muốn biến đổi cây kim trước mắt thành thứ mà mình muốn, duy trì hình ảnh của thứ đó hiển hiện rõ trong tâm trí của bản thân.
Chẳng mấy chốc, nội tâm hắn bỗng dâng trào một cảm giác kỳ lạ khó tả, từ trong u minh như có một tồn tại vô danh đang thúc giục, hắn bỗng ngộ ra thời cơ làm phép đã tới.
Anlene ngay tức khắc vung đũa một cách vô cùng quả quyết và dứt khoát, mang theo một niềm tin kiên định rằng bản thân có thể biến đổi được cây kim trước mắt.
Một tia sáng nhỏ bé và mờ đến độ gần như không thể nhìn thấy chợt tuôn ra từ đầu đũa phép gỗ thông, chiếu thẳng vào cây kim nhỏ đang nằm ở trên bàn.
Bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, cây kim trong thoáng chốc đã dài hơn một đoạn rất ngắn, đường kính cũng lớn hơn một ít.
Hình dạng của nó cũng không có bao nhiêu thay đổi, chỉ chuyển từ một đầu nhọn sang nhọn cả hai đầu, màu sắc cũng biến đổi từ màu trắng bạc sang màu sữa ngà.
Mặc dù hình dạng không thay đổi bao nhiêu, nhưng Anlene biết bản thân ít nhất đã thành công được năm mươi phần trăm rồi, bởi ngay từ đầu hắn chỉ muốn biến cây kim này thành một chiếc tăm mà thôi.
Từ bề ngoài mà nói, lần đầu tiên thử phép biến hình này của hắn có thể tạm coi là thành công.
Muốn biết có thực sự thành công hay không thì còn cần thêm một bước kiểm nghiệm nữa.
Anlene đặt cây đũa phép xuống bàn, cầm lấy chiếc tăm kia lên.
Hắn dùng hai tay cầm ở hai đầu của nó, kế đó liền dùng sức bẻ một cái.
Sau đó…
“Ừm?”
Anlene bẻ không gãy.
“...”
“Há há!”
Hắn chỉ lườm Mũ Phân Loại một cái rồi không để ý đến tiếng cười nhạo của nó nữa, bắt đầu khoanh tay suy tư xem nên làm thế này để cải thiện trình độ biến hình của mình.
Rất rõ ràng, lần đầu tiên dùng phép biến hình này của Anlene có thể nói là vừa thành công cũng vừa thất bại, hắn thay đổi được vẻ ngoài của cây kim, nhưng lại không thay đổi được bản chất cứng rắn của nó.
“Càng hiểu rõ về đối tượng mà bản thân muốn biến hình…”
Hắn nhấm nháp lại lời hướng dẫn trong Sách Nhập Môn Phép Biến Hình, thoáng cái đã biết được tiếp theo bản thân nên làm gì.
Anlene bật chiếc laptop ở trên bàn, sau khi đợi hệ điều hành ì ạch khởi động hoàn tất, hắn liền sử dụng google tìm hiểu về độ cứng của các loại kim loại, sau đó lại tìm kiếm hình ảnh cây kim được phóng đại dưới kính hiển vi, vật liệu chế tạo của cây kim, của chiếc tăm cùng với quy trình sản xuất và các thông tin liên quan.
Sau khi đã tiếp thu những kiến thức mà có lẽ đại đa số người trên thế giới này đều coi là vô dụng, hắn bắt đầu học một câu thần chú nằm trong nhánh Phản Biến Hình, có tác dụng trả một vật thể bị biến hình chưa hoàn thiện trở về trạng thái ban đầu của nó.
“Reparifarge!”
Anlene chỉ đũa phép vào chiếc tăm trên bàn rồi niệm thần chú.
Ngay lập tức, nó đã được biến đổi trở về hình dạng vốn có của mình là một cây kim.
Anlene không dừng lại ở đây, hắn một lần nữa tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú vào cây kim trước mặt, đồng thời bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình.
Lần này hắn không chỉ đơn giản là tưởng tượng đến hình ảnh của vật thể muốn biến hình, mà còn đồng thời nghĩ tới những kiến thức bản thân mới tiếp nhận liên quan đến cấu tạo của cây kim, mang theo ý niệm muốn thay đổi nó từ trong ra ngoài với một niềm tin mãnh liệt.
Chỉ trong một cái chớp mắt, khi cảm giác khó diễn tả kia một lần nữa dâng lên trong lòng Anlene, hắn lập tức biết thời cơ làm phép đã tới, quyết đoán vung đũa phép ngay lập tức.
Vẫn là tia sáng mờ nhạt quen thuộc chiếu xuống, cây kim cũng nhanh chóng biến thành hình dạng chiếc tăm mà hắn trước đó đã biến ra, mọi thứ có vẻ như vẫn không có gì thay đổi.
Nhưng giờ là lúc kiểm nghiệm thành quả sau khi cải thiện phương thức làm phép của hắn.
Anlene cầm lấy chiếc tăm trên bàn, dùng hai đầu ngón tay mỗi bên nắm ở hai đầu chiếc tăm, sau đó dùng một lực vừa vặn bẻ một cái.
‘Thành công.’
Hắn khẽ nhướng mày một cái, chiếc tăm trong tay đã một phân thành hai, thậm chí kết cấu ở phần đứt gãy cũng hoàn toàn giống với tăm bình thường, hắn thậm chí có thể bứt ra một mảnh dầm từ chỗ đó.
Mặc dù từ những biểu hiện này thì Anlene tin chắc rằng mình đã thi triển một phép biến hình thành công, nhưng hắn vẫn là dùng Reparifarge để xác nhận lại điều đó cho thêm chắc chắn.
Quả nhiên, sau khi hắn dùng Reparifarge lên hai đoạn tăm trên bàn, chúng nó vẫn chẳng hề khôi phục lại hình dạng ban sơ, là minh chứng rõ ràng rằng đây chính là một lần biến hình có độ hoàn thiện cao.
Anlene thả đũa phép xuống bàn, nhìn xuống chiếc tăm đã bị bẻ gãy làm hai, bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề khác cũng liên quan tới nó.
‘Khi phép biến hình hết hiệu lực, nó sẽ biến trở về một cây kim nguyên vẹn, hay một cây kim đã gãy đôi?’
Hắn bắt đầu ngồi đợi cho đến khi phép biến hình hết hiệu lực.
Cũng không quá lâu, chỉ một phút sau, hiệu lực của phép thuật đã hoàn toàn biến mất, hai đoạn tăm gãy đã trở về với hình dạng ban đầu của nó.
Một cây kim, nhưng nó đã gãy làm đôi.
Anlene híp mắt lại, dựa vào đặc điểm này của vật thể bị biến hình, hắn trong thời gian ngắn đã nghĩ ra một số chiêu trò khá là hiểm ác để dùng phép biến hình trong chiến đấu.
Nhưng tiền đề để Anlene làm được điều đó là hắn phải thực sự tinh thông môn Biến Hình đã, trước mắt hắn vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Hắn lấy ra một cây kim khác từ trong hộp bánh, tiếp tục biến nó thành một chiếc tăm.
Lần này tốc độ làm phép của hắn càng nhanh, cảm giác như được tâm linh mách bảo kia tới càng sớm hơn trước.
Anlene tiếp tục lấy những cây kim khác ra luyện tập, mỗi lần làm phép thì mức độ thành thạo lại tăng lên rõ rệt, thậm chí không cần phải nghĩ ngợi rất nhiều thứ như trước đó cũng có thể biến hình hoàn thiện, thậm chí biến ra các loại tăm có chi tiết khác nhau, hoặc triệt để thành một vật thể khác.
“...”
Ở bên cạnh hắn, Mũ Phân Loại ngoại trừ lần làm phép đầu tiên ra thì không còn cười thêm một tiếng nào nữa, trông vẻ mặt của nó lúc này dường như chỉ muốn hô to hai tiếng “biến thái”.
‘Chẳng lẽ đều là biến nên hợp nhau?’
Có lẽ nó đang nghĩ như vậy.
0