Ngày hôm sau, tại thư viện thành phố, trong trụ sở phân cục của Cục Vệ Địa tại New Era.
Cloud hôm nay không đến văn phòng giá·m s·át, thay vào đó hắn đi tới một bộ phận khác cũng nằm ở trong cục.
Hắn bước trong hành lang màu đen không một bóng người, đi hơn một trăm mét mới đến được nơi mà bản thân muốn tới.
[Viện Bất Lực]
Đứng trước một mảng tường lớn màu trắng nổi bật giữa cả một mảng đen bao trùm xung quanh, hắn đưa tay lên gõ nhẹ ba cái vào mặt tường.
Sau khi Cloud vừa hạ tay xuống, một giọng nói có phần quen thuộc chợt vang lên:
“Buổi sáng tốt lành đặc vụ Wilson, chào mừng anh đến với Viện Bất Lực!”
“Xin vui lòng hoàn tất quy trình cần thiết để tiến vào!”
Đấy chính là giọng nói của siêu AI Prometheus.
“Xin chào.”
Cloud cũng không có thêm cử chỉ gì dư thừa, sau khi chào hỏi xong liền nói:
“Tôi muốn nhập mật lệnh!”
“Yêu cầu được chấp nhận, anh có mười lăm giây để đưa vào mật lệnh! Hệ thống sẽ tự động phát ra cảnh báo toàn cục nếu mật lệnh sai trên năm mươi phần trăm.”
Sau khi âm thanh của Prometheus vừa dứt, mảng tường trắng trước mặt Cloud bỗng giống như một mặt hồ tĩnh lặng bị ném vào một hòn đá, từng vòng gợn sóng bắt đầu lan ra xung quanh từ giữa bức tường.
Mặc dù Prometheus từ tối qua đã biết Cloud Wilson hôm nay muốn đến Viện Bất Lực, nhưng một số quy trình nên tuân thủ thì vẫn phải tuân thủ, như vậy mới có thể tránh được một số rủi ro không đáng có.
Cloud hoàn toàn đồng ý với quy định của cục, hắn không nói gì thêm mà chỉ áp hai bàn tay lên tường rồi bắt đầu vỗ vỗ đập đập, động tác của hắn hoàn toàn không theo một quy tắc hay nhịp điệu gì cả.
Theo những cú vỗ, cú đập của hắn, các gợn sóng hình tròn cũng liên tục lan ra trên mặt tường.
Mười giây trôi qua, sau khi Cloud thu hai tay về, giọng nói của Prometheus cũng đúng dịp vang lên:
“Mật lệnh chính xác.”
“Thông đạo dẫn vào Viện Bất Lực đã được mở ra cho đặc vụ Wilson.”
“Anh có thời gian mười lăm giây trước khi thông đạo đóng lại.”
Và Cloud chỉ cần không đến một giây, lúc Prometheus còn chưa dứt lời thì hắn đã bước ra bước chân của mình, cứ thế đi xuyên vào trong bức tường màu trắng, chớp mắt một cái đã biến mất khỏi hành lang.
Cảm giác giống như bị bao bọc trong làn nước ấm trải rộng khắp toàn thân Cloud, nhưng cũng chỉ kéo dài chưa hết hai giây đã biến mất, hắn lúc này đã xuất hiện ở một nơi hoàn toàn khác xa so với những chỗ khác trong phân cục.
Trước mặt Cloud lúc này là một quảng trường rộng lớn, trên cao là trời xanh mây trắng, ở giữa là một đài phun nước, xung quanh có đủ các hàng quán ẩm thực, trò chơi, sách báo cùng với ở xa xa là những ngôi nhà nhỏ xinh xắn với bãi cỏ, vườn hoa, hàng rào, tựa như được tái hiện lại từ những trang truyện cổ tích.
Tưởng chừng khung cảnh ở một nơi như thế này hẳn phải rất náo nhiệt, nhưng ngược lại với điều đó, khắp cả quảng trường chỉ có le que mấy mống người hoặc đi lại như cái xác không hồn, hoặc nằm vật ra một chỗ như xác chết, hoặc tụ lại với nhau ở một góc thầm thì gì đó.
Các hàng quán mặc dù rất đa dạng nhưng kỳ lạ thay là không có bất kỳ một người chủ nào đang trông coi, ở sạp trò chơi không có phần thưởng, ở quầy sách báo chỉ có áp phích, ở hàng đồ ăn thức uống chỉ có đồ hộp và nước đóng chai.
Bầu trời trong xanh ngỡ như tươi đẹp, nhưng nếu nhìn lâu thì sẽ phát hiện mấy đám mây trên đó tuy nhiều nhưng phần lớn đều giống hệt nhau, xem xét cho thật kỹ thì không khó để nhận ra chúng đến cùng chỉ có ba loại hình dạng mà thôi.
Chỗ này chính là Viện Bất Lực, một khu vực đặc biệt có thể áp chế hết thảy sức mạnh siêu nhiên trên Trái Đất, là chỗ giam giữ những Kẻ Phá Luật có hành vi vi phạm điều luật bảo mật ở mức độ vừa và nhẹ.
Cloud bước ra từ trong một tiệm quần áo chỉ có ma nơ canh chứ không có quần áo, bước chân đều đặn mà nhanh chóng đi tới gần đài phun nước giữa quảng trường.
Hắn lấy kính râm xuống gài ở trước ngực, nét mặt lạnh lùng đứng khoanh tay nhìn ngó các phương của quảng trường.
Ở cách hắn một mét, một người vốn đang nằm vất vưởng trên băng ghế bỗng nhìn thấy Cloud qua khóe mắt, kẻ đó không nói gì mà chỉ chép miệng một cái rồi dùng áo khoác trùm kín đầu, sau đó xoay người hướng mặt vào trong lưng ghế.
Cloud ngắm nhìn bốn phía một chút, khi không tìm thấy được bóng dáng của người mà bản thân muốn tìm, hắn lại đeo kính râm lên rồi bước tới chỗ băng ghế có người nằm kia, tựa thân vào lưng ghế rồi nói:
“Biết Kai ở đâu không?”
“Ai?”
Giọng nói ồm ồm vang lên từ phía dưới.
“Kai, Siêu Trộm quận mười ba.”
“Không biết, kiếm người khác hỏi đi.”
Âm thanh đáp lại của người kia nghe rất cộc cằn.
Nét mặt của Cloud không chút thay đổi, đằng sau tròng kính đen là một đôi mắt lộ ra vẻ phiền chán, nhẹ giọng bảo:
“Rừng Sơn Tặc.”
Hắn lấy từ trong áo khoác ra một quyển truyện tranh, sau đó không chút cảm xúc bổ sung thêm một câu:
“Tập mới nhất.”
Người nằm trên băng ghế lập tức ném áo khoác sang một bên, chớp mắt đã dựng thẳng người dậy cướp lấy quyển truyện tranh trong tay của Cloud.
Hắn mở toang quyển truyện ra, áp mặt sát vào rồi hít lấy hít để, tận hưởng cái mùi giấy vốn không có gì thơm tho một cách mê say.
Cloud liếc mắt xuống một cái, trong đầu lập tức xuất hiện một số thông tin về người này.
Yuno, danh hiệu Cosplayer, nam hai mươi bảy tuổi, một kẻ vô công rỗi nghề suốt ngày đắm mình trong nhà để đọc truyện tranh.
Danh hiệu của kẻ này cũng bắt nguồn từ năng lực của hắn, Yuno có thể biến thân giống các nhân vật trong truyện tranh bằng cách ăn trang truyện có hình ảnh của nhân vật đó, đồng thời qua đó thừa hưởng năng lực của nhân vật đó.
Mặc dù nghe qua rất mạnh nhưng văn phòng phân hạng năng lực chỉ cho ra đánh giá tiềm năng là D, bởi sức mạnh của nhân vật Yuno có thể phát huy ra bị hạn chế bởi tố chất thân thể của hắn, mà hắn thì ngoại trừ có thể biến thân ra thì không khác gì một người bình thường.
Yuno bây giờ có mặt ở Viện Bất Lực, vậy thì tất nhiên hắn là một Kẻ Phá Luật.
Nhưng những nội dung trên báo cáo về nguyên do bắt giữ tên này, quả thật là khiến Cloud không biết phải nói gì cho phải.
Đọc truyện quá nhập tâm.
“Kết cục cuối cùng chỉ có một, không bao giờ đi ngược lại lời nói của mình, ta nhất định sẽ trở thành vua sơn tặc!”
Giống như bây giờ, tên Cosplayer vừa mới xé một trang truyện có hình của nhân vật chính trong Rừng Sơn Tặc bỏ vào miệng, nếu đổi lại là ở bên ngoài thì lúc này hắn đã biến thân thành công, dấu hiệu đỏ cũng sẽ xuất hiện trên màn hình lớn của văn phòng giám sát.
Cloud thở nhẹ một tiếng chán chường, đưa tay ra đặt lên vai Yuno đè hắn ngồi lại xuống ghế, sau đó lập lại câu hỏi lúc đầu:
“Biết Kai ở đâu không?”
“Ở nhà bà ngoại, đi đi, đừng làm phiền vua sơn tặc tương lai nữa!”
Yuno đáp mà không thèm nhìn hắn một cái, cố gắng giãy giụa thoát khỏi bàn tay của hắn, mắt vẫn cứ dán đâm đâm vào trang truyện, vẫy vẫy tay xua đuổi hắn.
Cloud lập tức rời khỏi chỗ này, hắn cũng không muốn cản trở tên này đi tìm tặc đạo của mình.
Cách xa trung tâm quảng trường, hắn đi tới khu vực của những căn nhà nhỏ nằm ở ngoại vi, tìm tới căn nhà có hình vẽ một con sói xám hoạt hình ở ngoài tường.
Cloud đi tới trước cửa, trầm giọng hô:
“Kai.”
“Khăn Đỏ hả cháu?”
“...”
Nghe âm thanh giả vẻ già nua vọng ra từ bên trong, hắn trầm mặc trong phút chốc rồi lạnh nhạt nói ra hai từ:
“Giảm án.”
Cách!
Cửa nhà lập tức mở toang, một cái đầu ló ra, đó chính là Kai.
“Ôi chao quý hóa quá đặc vụ Wilson! Là cơn gió độc nào đưa ông tới chỗ tui thế này?”
0