Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 38: Định Luật Gamp
Ở trên đầu của Anlene, chiếc Mũ Phân Loại nhìn hắn đang luyện tập thử câu thần chú Vera Verto vốn được ghi lại trong Sách Nhập Môn Phép Biến Hình, im lặng không nói gì.
Mặc dù đây là nội dung thuộc về môn Biến Hình của năm thứ hai tại Hogwarts, và trên lý thuyết thì Anlene hiện tại mới năm nhất, nhưng chiếc mũ cũng không hề khuyên hắn nên học biến hình trên các sinh vật nhỏ như bọ cánh cứng trước.
Trong tối hôm qua, Mũ Phân Loại đã biết được tài năng biến hình của Anlene đã hoàn toàn vượt xa lẽ thường, không thể dùng tiêu chuẩn của phù thủy thông thường để áp dụng lên hắn.
Giống như lúc này đây, sau khi đã nắm giữ yếu điểm của cách vung đũa và trọng âm trong lúc niệm chú, đồng thời còn dùng điện thoại tra cứu các tư liệu liên quan về loài chuột cùng với thủy tinh từ trước cả khi thiết lập Vùng Giao Thoa, Anlene đã dùng ra một phép biến hình gần như thành công lên con chuột vẫn đang b·ất t·ỉnh kia.
“Vera Verto!”
Sau khi hắn thi triển thần chú, con chuột liền nhanh chóng chuyển biến hình dạng thành một chiếc ly thủy tinh đế cao.
Phép biến hình này của Anlene nói là gần như thành công là bởi vì, mặc dù không biến sót cả một cái đuôi dài như Ron, nhưng cái ly này của hắn cũng không hề hoàn thiện, trên miệng ly vẫn còn nhô ra hai cái răng chuột.
“Reparifarge!”
Anlene dùng bùa phản giải trừ biến hình, sau đó bắt đầu ngẫm lại nguyên do vì đâu mà phép biến hình này của hắn chưa được hoàn thiện.
Nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không tìm ra lý do, hắn thật sự cho rằng công đoạn chuẩn bị trước khi làm phép của mình đã rất đầy đủ rồi, khó mà tìm thấy được đáp án từ chỗ này.
‘Như vậy chỉ có thể là vấn đề ở giai đoạn thực hành.’
Anlene nhanh chóng đưa ra một hướng suy nghĩ khác, thế là lập tức bắt tay vào việc làm phép để xem xem có phải thực sự như vậy hay không.
“Vera Verto!”
Động tác và phát âm của hắn vẫn giống như tiêu chuẩn được đề ra trong sách, nhưng lần biến hình này vẫn chưa thể thành công, trên bề mặt của ly thủy tinh vẫn còn sót lại một mảng nhỏ lông chuột.
Anlene hồi tưởng lại quá trình làm phép của mình, trên gương mặt lộ ra nét ngờ ngợ, giống như đã loáng thoáng phát hiện ra vấn đề trong đó.
‘Lại một lần nữa.’
“Reparifarge!”
Hắn nhanh chóng giải trừ biến hình rồi thi triển lại phép thuật lên con chuột xấu số thêm một lần nữa.
“Vera Verto!”
Lần này Anlene lại càng tiệm cận với sự thành công, trên chiếc ly thủy tinh chỉ còn vương lại vài sợi ria chuột.
Quan trọng hơn hết, hắn đã biết được vấn đề ở đâu.
‘Là cảm giác chán ghét.’
Anlene phát hiện vấn đề thực ra nằm ở tâm lý của mình, mặc dù hắn có thể mặt không đổi sắc mà lấy chuột ra thí nghiệm phép thuật, cũng biết rằng bản thân chỉ biến nó thành cái ly chứ không thật sự dùng cái ly đó để uống.
Nhưng từ trong vô thức, hắn có lẽ vẫn cứ cảm thấy một cái ly được làm từ một con chuột thực sự là quá mức gớm ghiếc, điều này dẫn tới sự quyết tâm trong lúc làm phép của hắn luôn không được đầy đủ, dẫn tới tì vết trong biến hình.
Có điều đây không còn là vấn đề nữa, minh chứng là thành quả biến hình của Anlene càng lúc càng hoàn thiện, các chi tiết của loài chuột trên chiếc ly càng lúc càng ít đi.
Nhưng có được kết quả này không phải là do trong vô thức hắn đã không còn sự chán ghét, mà bởi vì ý chí muốn biến con chuột thành cái ly của hắn đã mạnh mẽ hơn, hoàn toàn áp đảo cảm giác buồn nôn trước đó.
Thế là…
“Vera Verto.”
Anlene cúi xuống cầm chiếc ly thủy tinh lên, nó lúc này đã không còn bất kỳ một đặc điểm dư thừa nào của loài chuột, khi hắn dùng tay búng nhẹ lên cũng phát ra âm thanh trong trẻo vui tai, dùng Reparifarge cũng không thể khiến nó trở lại hình dạng con chuột.
Đây rõ ràng là một lần biến hình hoàn thiện.
Anlene khẽ nở một nụ cười hài lòng, sau đó liền tiến vào bước thứ hai của thí nghiệm.
Đảm bảo Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp đã che chắn cẩn thận cơ thể của mình, hắn liền đưa chiếc ly ra phía trước rồi buông tay, mắt không dám chớp một cái nhìn theo nó.
Loảng xoảng…
Âm thanh vỡ nát vang lên nhưng ngay lập tức giống như bị ai đó ấn pause dừng video, im bặt giữa chừng tạo thành một cảm giác vô cùng khó chịu cho người nghe.
Mà dưới ánh mắt kinh ngạc của Anlene lúc này, chiếc ly thủy tinh đã biến mất mà thay vào đó là một con chuột vẫn còn lành lặn từ đầu tới đuôi, hơn nữa không hề bị choáng ngất mà đã tỉnh táo lại, bắt đầu hốt hoảng chạy trốn khỏi chỗ này.
“Stupefy!”
Nhân lúc nó còn chưa thoát khỏi phạm vi của Vùng Giao Thoa, một phát Bùa Choáng từ đầu đũa phép gỗ thông chuẩn xác bắn trúng vào phần lưng của nó, con chuột xui xẻo lại một lần nữa bất tỉnh.
Anlene đứng khoanh tay tại chỗ, một tay đỡ cằm, ý nghĩ trong đầu bắt đầu xoay chuyển liên tục không ngừng.
‘Tại sao lại như vậy? Nguyên lý ở đây là gì?’
‘Cớ gì chiếc tăm bị gãy thì cây kim cũng gãy, mà chiếc ly bị vỡ thì con chuột vẫn còn nguyên?’
‘Là bởi vì kết cấu khác xa nhau ư? Giữa vật c·h·ế·t và vật sống?’
‘Vậy nếu như cùng là vật sống biến hình, có phải sẽ không xảy ra hiện tượng này?’
‘Nhưng nếu như là hai hình thái sinh mệnh chênh lệch rất xa nhau thì sẽ như thế nào?’
Hắn tự hỏi nếu Peter Pettigrew bị g·i·ế·t c·h·ế·t khi đang trong hình dạng chuột, vậy tên phản bội đó có thực sự c·h·ế·t luôn hay không, hay sẽ trở lại trong hình dạng con người và vẫn còn sống.
Không thể tự tìm được câu trả lời, Anlene bèn tìm đến Mũ Phân Loại để hỏi.
Chiếc mũ đáp:
“Ngươi nghĩ gì thế, làm gì có chuyện ngon ăn như vậy? Hắn đúng là sẽ trở lại hình dạng con người, nhưng cùng với thân phận của một xác c·h·ế·t.”
Anlene nghe xong liền hỏi tiếp:
“Vậy nếu không phải Animagus, mà là một kẻ bị trúng Biến Hình Nhân Thể thì sao?”
“Vẫn xanh cỏ như bình thường thôi.”
“Cho nên con chuột vẫn có thể lành lặn là do sự khác biệt giữa vật c·h·ế·t và vật sống ư?”
“Còn phải hỏi ư?”
“...”
Anlene tiếp tục lâm vào trầm tư.
Hắn tự hỏi vì sao lại có sự khác biệt này, bởi suy đến cùng thì tất cả mọi thứ cũng chỉ là năng lượng ở các dạng hình thái khác nhau.
Trong thời gian ngắn không thể tìm ra được nguyên do, hắn cũng không cứng đầu, quyết định tiếp tục luyện tập phép thuật để tránh lãng phí thời gian mở ra Vùng Giao Thoa.
Đợi đến khi đã tiếp cận một tiếng thời gian kể từ khi thiết lập Vùng Giao Thoa, hắn liền chọn đóng nó lại, tiếp tục vật lộn với các suy tư của bản thân.
Thấy Anlene đang tập trung, Mũ Phân Loại không đấu võ mồm với hắn như vẫn thường hay làm.
Nó lâm vào tĩnh lặng, tựa như đã ngủ.
Lại qua vài phút, Anlene mới bắt đầu có động tĩnh khác.
Hắn lấy chiếc mũ xuống, thò tay vào bên trong lục lọi, chẳng mất bao lâu đã lấy ra một quyển sách.
Sách Nhập Môn Phép Biến Hình.
Anlene lật sách một cách nhanh chóng, tìm tới nội dung mà bản thân hắn mới vừa nảy ra ngay trước đó.
Định Luật Gamp, hay tên đầy đủ là Định Luật Biến Hình Căn Bản của Gamp, là một định luật phép thuật đặt ra các quy tắc về Biến Hình, trong đó có năm ngoại lệ chính, tức là năm trường hợp không thể biến hình, bao gồm:
Thảo dược, tức các loại thực vật phép thuật.
Sinh vật huyền bí.
Tạo tác luyện kim cùng các vật phẩm tương tự, ví dụ như ma dược.
Thức ăn.
Linh hồn.
Trong năm ngoại lệ này, có thứ không phải là không thể biến hình được, chỉ là có biến hình cũng vô nghĩa, ví dụ như thức ăn.
Nhưng cũng có thứ hoàn toàn không thể biến hình, bất kể là dùng loại phép thuật nào trong tất cả các nhánh của Biến Hình.
Ở đây chính là linh hồn.