Chương 39: Ảnh hưởng của linh hồn
Linh hồn, một thứ cực kì trừu tượng và đặc thù, vậy nên Anlene cho rằng cốt lõi của vấn đề bản thân đang tìm tòi rất có thể nằm ở đây.
Theo Định Luật Gamp thì không ai có thể thi triển phép biến hình lên linh hồn, bất kể là biến đổi nó bằng Phép Biến Hóa, hay dùng Phép Tiêu Biến, Phép Tạo Vật làm cho linh hồn biến mất hoặc xuất hiện.
Vượt ra khỏi lĩnh vực Biến Hình học, thì kể cả là Lời Nguyền G·i·ế·t Chóc cũng không thể khiến linh hồn tiêu vong.
Chỉ có thứ nghệ thuật hắc ám tà ác và cổ xưa như Trường Sinh Linh Giá mới phần nào vượt qua giới hạn này, nhưng cũng vì thế mà nó tạo ra những hậu quả vô cùng khủng kh·iếp cho người dám nhúng chàm.
Vậy nên Anlene cho rằng rất có thể là do tính đặc thù của linh hồn tồn tại trong vật sống nên mới tạo ra sự khác biệt trong thí nghiệm của mình.
Hắn bắt đầu đặt ra một số giả thuyết.
Bởi vì cây kim là không có linh hồn, cho nên khi hắn hủy hoại dạng biến hình của nó là chiếc tăm, nó cũng bị hủy hoại.
Nhưng trong trường hợp của con chuột, bởi vì ly thủy tinh không thể là thứ chứa đựng linh hồn của nó, vậy nên khi cái ly bị làm vỡ, hiệu quả của phép biến hình mất đi, linh hồn còn nguyên vẹn của con chuột sẽ giúp nó tái tạo lại thân thể của mình trong khoảnh khắc đó.
Anlene lại tự hỏi, nếu như giả thuyết này của mình là đúng, vậy thì tại sao người bị g·iết c·hết khi đang trong dạng biến hình vẫn sẽ c·hết?
Hắn rất nhanh đã có câu trả lời: Đó là bởi vì dạng biến hình của con người vẫn là sinh vật sống, mà đã là sinh vật sống thì có thể chứa đựng linh hồn.
Cho nên nếu một người có bị biến hình thành con thỏ, thì linh hồn của kẻ đó dù không bị biến đổi nhưng cũng không hề tách biệt với thân xác con thỏ đó, bởi vì đó là một vật sống có thể chứa đựng linh hồn.
Theo cách nghĩ của hắn, linh hồn là thứ sinh ra cùng với thể xác, gắn liền với thể xác, vậy nên khi phần thể xác bị g·iết c·hết cũng sẽ ảnh hưởng đến linh hồn trú ngụ trong đó, khiến cho không thể tái tạo thân thể giống như trong trường hợp con chuột phía trên.
Bởi vì thể xác và linh hồn gắn liền với nhau, linh hồn cũng giống như điểm neo của thể xác, vậy nên khi thực thi các phép biến hình từ sinh vật này sang sinh vật khác, đặc biệt là Biến Hình Nhân Thể thường không duy trì được quá lâu, do linh hồn đang bài xích thể xác vốn không phù hợp với nó.
Linh hồn càng mạnh mẽ, mức độ bài xích lại càng lớn, đó là lý do vì sao Biến Hình Nhân Thể sang động vật chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, trừ phi trong quá trình làm phép đã xảy ra một sai lầm khủng kh·iếp nào đó.
Nếu không như vậy, khi bị biến hình thành động vật, dù cho kẻ đó có khả năng không cần đũa phép cũng không cần niệm chú để giải trừ biến hình, thì với tư duy của động vật vào lúc đó, đối phương e rằng chỉ có thể mong là bản thân may mắn gặp được ai đó giải trừ giúp mình.
Chỉ có một trường hợp đặc biệt là Animagus, khi trong trường hợp sử dụng phép thuật này, phù thủy có thể lưu giữ hình dạng động vật bất kể bao lâu tùy thích, trong khi vẫn còn bảo trì tư duy của một con người.
Theo Anlene nghĩ, khi sử dụng phép thuật này thì cũng đồng nghĩa với việc báo cho linh hồn biết rằng nó còn có thêm một thể xác phù hợp nữa, vậy nên mới không sinh ra bài xích.
Nhưng điều này cũng sinh ra một rủi ro khác là một khi người thực hành Animagus không giữ được tư duy nhân loại lúc biến hình, vậy một trong số các trường hợp xấu có thể xảy ra là kẻ đó sẽ phải sống hết quãng đời còn lại trong hình hài động vật, do linh hồn không hề bài xích hình hài hiện tại, hơn nữa cũng không có cách nào để sửa chữa sai lầm này.
Anlene lấy một quyển sổ nhỏ ra ghi lại những giả thuyết mình vừa nghĩ ra lại, đồng thời hỏi ý kiến của Mũ Phân Loại:
“Này ngài Mũ, ông thấy những suy đoán này của tôi như thế nào?”
Chiếc mũ ngáp một cái rồi đáp:
“Thấy buồn ngủ, oáp.”
Anlene lần này không bỏ qua dễ dàng như vậy, tiếp tục gặng hỏi:
“Ông thấy đúng hay sai?”
“Đúng hay sai chỉ là tương đối, do tùy góc độ nhìn mà nhận định.”
“Ông có thể nói chuyện khoa học một chút được chứ?”
Nghe tới đây, Mũ Phân Loại tức khắc phá lên cười, giống như nghe được chuyện hài thế kỷ.
“Ôi Merlin quần sịp bự! Làm phù thủy ngươi đòi nói chuyện khoa học, tự biết mình một chút đi nhóc con!”
“...”
Anlene trầm mặc một chút rồi thấp giọng nói:
“Hiệp này là tôi thua, coi như ông lợi hại.”
Nói xong hắn tiếp tục sửa sang những ghi chú của mình.
Sau khi đọc lại một lần, hắn lại chợt phát hiện ra một lỗ hổng trong giả thuyết của mình, thế là bèn hỏi Mũ Phân Loại một câu khác:
“Này ngài Mũ, một người có thể bị biến hình thành vật c·hết hay không?”
“Có thể và không thể.”
Anlene nghe được câu trả lời này của chiếc mũ, cho rằng nó lại muốn qua loa với mình, nhưng vẫn chép miệng một cái rồi nói:
“Có thể giải thích rõ hơn không?”
Sau đó hắn liền biết mình đoán sai, bởi chiếc mũ quả thật giải đáp một cách đàng hoàng.
“Bởi vì đúng là có thể biến bản thân hoặc người khác thành vật c·hết, nhưng lại không thể biến hình hoàn toàn, nhất định phải giữ lại một hoặc một số bộ phận cơ thể.”
Nói xong, nó giống như nhịn không được lại bổ sung một tràng miệng độc:
“Ta nói ngươi có phải uống nhầm ma dược gì nên lú rồi không?”
“Ngươi chỉ mới học phép biến hình vào tối qua mà thôi, thật sự nghĩ mình là Dumbledore sao, trong đầu nghĩ lắm thứ như vậy, không sợ não cháy b·ốc k·hói ư?”
Nghe Mũ Phân Loại nói xong, Anlene mới chợt vỡ lẽ ra vừa rồi nó tránh không trả lời câu hỏi của mình chẳng chỉ vì muốn đùa giỡn, mà còn vì không muốn cho hắn tiếp tục nghĩ về những vấn đề cao thâm này.
Thế là hắn trầm giọng đáp:
“Tôi hiểu ý ông rồi, nhưng muốn tôi không tiếp tục suy nghĩ về nó thì quả là không thể.”
“Há, ta mặc xác…”
Không đợi Mũ Phân Loại nổi nóng xong thì Anlene lại nói tiếp:
“Có điều tôi cũng đảm bảo với ông là hiện tại tôi sẽ chỉ suy nghĩ mà thôi, cho đến khi Biến Hình học của tôi có thể đạt tới một bậc cao nào đó mới làm thực nghiệm, ông thấy thế nào?”
“Ta mặc xác ngươi.”
Chiếc mũ hoàn thành câu nói còn dang dở khi nãy, nhưng thái độ đã dịu đi vài phần.
Anlene thì tiếp tục suy tư về câu giải đáp vừa rồi của nó.
‘Nhất định phải giữ lại ít nhất một bộ phận cơ thể sao? Nếu dựa theo giả thuyết của mình…’
‘...có thể là bởi vì linh hồn của con người đặc biệt và mạnh mẽ hơn nhiều so với loài chuột, một khi biến hóa hoàn toàn, do không có chỗ chứa đựng linh hồn nên sẽ lập tức bị giải trừ biến hình.’
Ánh mắt hắn chợt sáng lên, càng cảm thấy tự tin với giả thuyết của mình.
‘Cho nên giữ lại bộ phận cơ thể, mục đích duy nhất chính là làm chỗ chứa linh hồn, như vậy thì có thể giải thích hợp lý.’
‘Cũng giống như khi Scabbers bị Ron biến hình thành cái ly, rất nhiều bộ phận cũng bị… chờ đã!?’
‘Ron có thể thi triển biến hình lên một Animagus, hơn nữa còn biến đổi được mấy phần?’
Anlene không nhớ rõ Rowling có viết như vậy hay không, hay đây chỉ là tình tiết trong điện ảnh, nhưng nếu bỏ vấn đề này sang một bên, hắn tự hỏi liệu có cách giải thích hợp lý nào cho trường hợp này.
‘Peter đã sống trong hình hài của một con chuột suốt mười hai năm.’
‘Giả sử dù cho có giữ được tư duy của một con người, nhưng như giả thuyết của mình, thể xác và linh hồn gắn liền với nhau, linh hồn có thể là điểm neo của thể xác…’
‘...thì thể xác cũng có thể là điểm neo của linh hồn.’
Nghĩ tới đây, hắn liền cúi xuống tiếp tục ghi chép vào trong sổ tay ý nghĩ mới của mình.
‘Việc sống trong hình hài của một con chuột quá lâu có khi nào đã khiến linh hồn của Đuôi Trùn thoái hóa?’
‘Do đó… dẫn tới phép biến hình dùng lên hắn được giảm đi rất nhiều độ khó?’