0
Layu theo bản năng tránh đi phép thuật của Anlene, nhưng khi hắn cảm giác được mặt đất dưới chân mình giống như có gì đó kỳ lạ, hắn mới biết đối phương đã dùng đến một thủ đoạn hoàn toàn khác những gì được thể hiện trước đó.
Nhưng biết rồi thì đã muộn.
Không thể kìm hãm được tốc độ trong lúc lao nhanh, một pha lách người né tránh vô ích đã khiến hắn mất đi trọng tâm khi mặt đường vốn đầy ma sát bỗng trở nên trơn trượt lạ thường.
Ầm! Loảng xoảng!
Layu lao mình thẳng vào trong một cửa hàng lưu niệm, đụng vỡ nát tủ kính trưng bày trong tiệm đó.
Nhưng dù mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt, người trông tiệm lại tựa như không nhìn thấy, trái lại còn mỉm cười đi lại hỏi hắn cần giúp gì.
“Cút đi.”
Layu gầm nhẹ rồi chật vật đi ra ngoài trong tiếng mắng “đồ thần kinh” của người trông tiệm, hắn gỡ mấy mảnh kính vỡ găm trên hai cánh tay của mình, chỗ sẹo cũ nay lại một lần nữa tứa máu.
Ngay từ đầu mục đích của hắn chính là g·iết c·hết Anlene, đến giờ vẫn vậy, chỉ khác ở chỗ là bây giờ hắn muốn để đối phương c·hết trong đau đớn tột độ.
Anlene đứng ở góc đường cách cửa tiệm sáu mét, thủ sẵn tư thế.
Khi thấy Layu vừa xuất hiện hắn liền dùng ra một phát Bùa Choáng, sau đó cấp tốc thi triển một phép biến hình lên mấy mảnh vỡ dưới mặt đất ở bên phải của Layu, biến chúng thành mấy cái đinh nhọn đen thùi.
Thao tác này khiến Anlene không khỏi thở dốc, mồ hôi đầy đầu.
Hắn cũng chỉ vừa mới tiếp xúc với Biến Hình học vài ngày, một hơi biến hình nhiều vật thể như vậy, dù cho chỉ là mấy thứ đồ vật đơn giản thì cũng hơi quá sức đối với hắn, cũng may là hắn đã thành công.
Anlene cũng cho rất đáng để thử làm như vậy.
Trước đó hắn đã nhạy bén để ý được một chuyện, đối phương thường hay có thói quen né sang bên phải để tránh đi thế công của mình, hắn lập tức nhận ra mình có thể tận dụng điều đó để kết thúc cuộc chiến không rõ nguyên do này.
Nhưng mọi chuyện lại không xảy ra như những gì hắn mong muốn.
Trong ánh mắt có phần kinh ngạc của Anlene, đúng là Layu đã đạp lên những chiếc đinh kia như trong tưởng tượng của hắn, nhưng bọn chúng lại không thể đâm vào lòng bàn chân của đối phương mà đều bị giẫm về nguyên hình là những mảnh kính vỡ.
“Chổi!”
Anlene nhấc Mũ Phân Loại khỏi đầu mình, quay người tiếp tục bỏ chạy, hai mắt hơi híp lại như đang suy nghĩ cái gì đó.
Hắn nhớ lại cảnh tượng Layu bị tên đặc vụ kia đá vẹo chân nhưng sau đó lập tức khôi phục lại như cũ, lại nghĩ đến những v·ết t·hương do thủy tinh vỡ gây ra trên tay và trên mặt của người này.
‘Đôi chân của hắn có gì đó kỳ lạ.’
Anlene nghiêng người niệm một tiếng Arresto Momentum, sau đó cũng không thèm nhìn Bùa Làm Chậm có trúng được mục tiêu hay không, trực tiếp xoay thân ngồi lên Cleansweep 5 vừa bay ra từ trong Mũ Phân Loại, vọt thẳng lên cao.
Ở độ cao chừng sáu mét so với mặt đất, hắn nhìn xuống, định tận dụng ưu thế không trung để thỏa thích làm phép t·ấn c·ông.
Nhưng rồi hắn bỗng thấy Layu đã trực tiếp đặt chân lên mặt tường của tòa nhà, tựa như đang ở trên đất bằng mà cứ thể chạy thẳng lên cao, tạo thành một cảnh tượng có thể khiến nắp quan tài của Newton chấn động dữ dội.
‘Đôi chân của hắn chắc chắn có vấn đề.’
Anlene đưa ra kết luận khẳng định, sau đó liền không còn nghĩ đến việc làm phép mà điều khiển chổi bay lượn xa ra khỏi chỗ hiện tại, sau đó bắt đầu màn rượt đuổi giữa các tòa nhà.
Hắn thì cưỡi chổi bay rẽ đông rẽ tây, lên cao xuống thấp, còn Layu thì tùy ý nhảy qua nhảy lại giữa các tòa nhà để bám theo hắn.
Anlene kỳ thực có thể bay lên cao hơn, hoàn toàn vượt ra khỏi những tòa cao nhất để đào thoát, nhưng nhớ lại cảnh tượng tên đặc vụ kia đưa chân cản lại cú đá của Layu cho mình, hắn cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục vờn nhau với kẻ điên này.
Anlene ngẫm lại cũng thấy buồn cười, mặc dù sống mái với nhau nãy giờ, hơn nữa trông thái độ của Layu ngay từ đầu chính là muốn đưa hắn vào chỗ c·hết.
Nhưng đến hiện tại, hắn vẫn chẳng hiểu kẻ này ở đâu ra, vì sao lại muốn lấy đi tính mạng của mình.
Không biết thì hỏi, hắn ngoặt nửa vòng ở chỗ một tòa nhà bảy tầng, quay đầu nhìn sang Layu đang lao tới ở cách một tòa nhà, lớn tiếng nói:
“Này, rốt cuộc giữa chúng ta có thù oán gì thế, tôi đã gặp ông bao giờ chưa?”
Đối phương nhanh chóng nhảy sang tòa nhà bảy tầng, không nói một tiếng nào, chỉ thuận tay nhặt lấy một thanh sắt rỉ có ở trên nóc tòa nhà ném thẳng về phía Anlene.
“Xem ra không có cách nào câu thông.”
Anlene dùng phép biến hình biến thanh sắt thành một cục giấy, mặc cho nó đập vào người mình, xoay chổi bay đi.
Mũ Phân Loại cười hả hê nói:
“Nếu là ngay từ đầu còn được, chứ sau khi ngươi đã chơi hắn mấy vố như thế? À há, có lẽ thử để cho bọn Troll chịu đi tắm chắc còn dễ dàng hơn.”
“Troll có điểm yếu là đầu óc, còn điểm yếu của kẻ điên này rốt cuộc là gì đây?”
Anlene giữ một khoảng cách không quá xa so với Layu, trong đầu tiếp tục suy nghĩ phương án phá giải cục diện hiện giờ.
—Loading—
Trong khi đó, ở dưới mặt đất.
Kai lúc này đã chạy tới bên cạnh Cloud, ngồi xổm dùng ngón tay chọt chọt vào mặt hắn, thấp giọng hỏi:
“Ê, Cloud Wilson, ông còn sống chứ hả?”
Thấy Cloud vẫn nhắm mắt nằm yên bất động, gã thấp thỏm từ từ đưa ngón tay đến gần trước mũi của Cloud, kiểm tra xem hắn có còn sống hay không.
Nhưng ngón tay còn chưa vươn tới thì Cloud đột ngột mở to hai mắt, giọng lạnh nhạt mà suy yếu nói:
“Thật phiền.”
“Ô hô, ông còn sống!”
Kai mừng quýnh kêu lên, tay bất giác nắm lấy vai của Cloud lay mấy cái.
Cloud ho khan một tiếng, máu trào ra từ khóe miệng, giọng càng suy yếu:
“Phải c·hết.”
Kai lập tức hốt hoảng:
“Gì hả?”
“Buông… vai.”
“...”
Kai lúng túng cười thu tay lại, chột dạ nói:
“À, ha ha… Tui buông, buông rồi nè!”
Cloud thở phù một tiếng mệt nhọc, dùng cánh tay còn cử động được đưa vào trong áo khoác, lấy ra một vật gì đó có hình tròn trông giống như mặt đồng hồ.
Hắn dùng ngón tay thao tác một chút trên bề mặt thứ đó, sau đó liền ném nó sang bên cạnh mình.
Ngay lập tức, một chùm sáng hình nón có màu lục chợt bắn ra từ trong mặt đồng hồ, đung đưa trái phải, quét qua toàn bộ thân thể của Cloud.
Đây là HLER-253, thiết bị mang công nghệ vượt thời đại do các nhà khoa học của Cục Vệ Địa nghiên cứu và chế tạo ra, đã qua nhiều đời cải tiến, đến bây giờ cũng không biết đã là phiên bản thứ bao nhiêu.
Tác dụng của nó rất đơn giản, nhưng cũng rất kinh người, đó chính là có thể chữa trị tuyệt đại đa số các v·ết t·hương từ nhẹ tới nặng, miễn là mục tiêu được chữa trị chưa c·hết hoàn toàn.
Theo như Cloud từng nghe chú Đạt nói thì có vẻ như HLER-253 cũng không trực tiếp chữa trị cho người b·ị t·hương.
Thay vào đó, nó phát ra một loại quang phổ đặc biệt có thể truyền năng lượng kích thích năng lực tự lành của chủ thể, nghe đâu có thể ngang ngửa với khả năng hồi phục của Siêu Đặc Vụ cấp 5.
Cấp 5, đó là cấp độ cao nhất của Siêu Đặc Vụ mà Cloud được biết.
Mặc dù những Siêu Đặc Vụ cấp thấp hơn có thể thông qua quá trình rèn luyện, chiến đấu mà tiến hóa, nhưng dù là toàn bộ Cục Vệ Địa cũng không có tới một trăm đặc vụ đạt tới cấp 5.
Cloud cảm thấy chú Đạt quả nhiên nói không ngoa, khả năng chữa trị của HLER-253 quả thật ghê gớm, tay trái hắn lúc này đã có lại được cảm giác, cơn đau điếng người ở bên hông cũng nhanh chóng được thay bằng cảm giác ngứa ngáy.
Sắc mặt của hắn có thể bằng mắt thường thấy được đang nhanh chóng chuyển từ xanh xám sang hồng hào.
Rất nhanh, trước biểu cảm mắt chữ O mồm chữ A của Kai, Cloud đứng dậy phun một búng máu xuống đất, sau đó khom người nhặt lại kính râm và HLER-253.
Hắn đeo kính lên, nhìn trên màn hình hiển thị của HLER-253, thấy năng lượng dự trữ vẫn còn 82% sau đó liền cất nó đi.
Cloud duỗi ra rồi nắm lại mười ngón tay của mình, hắn có thể cảm giác được thân thể mình dường như có gì đó khác biệt sau khi được chữa lành.
Ực!
Kai nuốt nước miếng một cái nhìn chỗ túi áo mà Cloud cất HLER-253, gã cảm thấy cần bổ sung một chút điều khoản cho lần hỗ trợ công tác này.
Ầm!
Cũng ngay lúc này, mặt đường nứt ra.
Layu đã quay trở lại.
Trên ban công tầng bốn của tòa nhà sau lưng hắn, Anlene đứng trên lan can, một tay cầm đũa phép, tay còn lại gác lên Cleansweep 5 đang lơ lửng để làm điểm tựa.
Hắn có chút bất ngờ nhìn xuống chỗ của Cloud.
“Giáo sư Lockhart mới ghé qua sao?”