Anlene nếu biết được Kai đang sợ hãi cái gì chỉ có thể khịt mũi nói gã nghĩ nhiều rồi.
Hắn xưa giờ đến một con gà cũng chưa g·iết qua, mặc dù vì thí nghiệm phép biến hình mà giày vò vài con chuột, nhưng đến cuối hắn vẫn sẽ thả cho chúng đi.
Quay trở lại với tình hình chiến đấu, sau khi vừa tránh được cái phi tiêu của Anlene thì Layu đã tức khắc bật người dậy, không chút trì hoãn phóng về phía hắn.
Anlene đương nhiên sẽ không dễ dàng để người này tiếp cận, hắn lập tức phóng ra thêm một phát Bùa Choáng, sau đó liền xoay người bỏ chạy.
Tiếp đó hắn liền vừa chạy vừa thi thoảng lại nghiêng người niệm Stupefy bắn ra đằng sau.
Có lúc Bùa Choáng Anlene thi triển là thật, có lúc lại là giả, nhưng Layu không có cách nào để phân biệt, vậy nên mỗi lần Anlene niệm chú thì hắn đều phải bất kể thật giả mà tránh né.
Nói đến cũng thần kỳ, mặc dù đã nghe Anlene niệm Stupefy đến mấy lần, nhưng đến tận hiện tại Layu vẫn chưa hề biết câu thần chú này có tác dụng gì.
Khi thấy Anlene một lần nữa ném một cái phi tiêu giấy về phía mình, hắn định bắt chước Cloud dùng tay bắt lại cái phi tiêu, nhưng chẳng thể ngờ rằng lần này cái phi tiêu lại không biến từ giấy thành kim loại.
“*** **!”
Anlene vậy mà lại dùng phép biến hình khiến nó trở thành một quả lựu đạn.
Quả lựu đạn này khiến cho Layu và cả Cloud đang theo sát ở đằng sau hắn phải điếng hồn cả kinh, không hẹn mà cùng ôm đầu nhảy thật xa ra khỏi nó.
“Arresto Momentum!”
Chỉ tới khi Layu trúng thêm một phát Bùa Làm Chậm, hắn mới biết bản thân đã bị lừa rồi, quả lựu đạn này vậy mà lại tịt ngòi.
‘Đáng tiếc.’
Anlene bắn một phát Bùa Choáng về phía Layu, lòng thầm tiếc nuối.
Không phải hắn không muốn biến ra một quả lựu đạn hàng thật giá thật có thể p·hát n·ổ, mà là hắn làm không được, dù cho hắn đã bỏ ra không ít thời gian để tìm hiểu về nó.
Không giống với cây tăm hay là ly thủy tinh, lựu đạn là thứ có thiết kế phức tạp hơn rất nhiều.
Hắn hiện tại chỉ có thể biến ra được vỏ lựu đạn là hết cỡ, những thứ như đòn bẩy, lò xo, chất nổ, kíp nổ, v.v… ở bên trong vỏ lựu đạn không phải là thứ hắn có thể biến hình chỉ trong một lần làm phép.
Có lẽ phải chờ đến khi Anlene học được Phép Biến Hình Vượt Loài mới được, dù sao cơ thể của rất nhiều sinh vật sống còn phức tạp hơn rất nhiều so với một quả lựu đạn.
Nhưng như bây giờ cũng tạm đủ dùng rồi, chí ít vẫn là rất dọa người, coi như có hiệu quả.
Gặp Layu mang theo vẻ mặt dữ tợn một lần nữa xông tới, hắn không khỏi run lên vì căng thẳng lẫn kích động, tiếp tục ném ra một cái phi tiêu giấy rồi biến hình thành lựu đạn, đồng thời còn hô to:
“Lần này là thật đấy!”
Layu còn có thể thế nào, hắn không dám đánh cược mạng sống của mình, vậy nên chỉ có thể một lần nữa ôm đầu tránh né.
Và cũng một lần nữa biết bản thân bị lừa, khuôn mặt đã đen lại càng đen hơn, vết sẹo trên mặt co giật một cách dữ dội.
Cuộc đấu tiếp tục, sau khi Layu lần nữa tránh đi một phát Bùa Choáng, lúc thấy quả lựu đạn thứ ba bay về phía mình cùng tiếng hô “là thật đó” của Anlene, hắn không tránh không né mà gầm lên một tiếng giận dữ, đưa tay ra bóp lấy “quả lựu đạn” đó.
Kẻ vẫn luôn theo sát phía sau hắn là Cloud thấy vậy liền thầm mắng một tiếng “đồ ngu” rồi lập tức lùi lại mấy bước.
Trở lại với Layu, khi dây thần kinh ở tay truyền tới cảm giác khác lạ không giống như là chạm vào kim loại, hắn liền biết có cái gì đó không đúng ở đây.
Bụp!
“Quả lựu đạn” trong tay hắn lập tức vỡ tung, khôi phục lại nguyên hình của nó là rất nhiều mảnh giấy rách, hòa lẫn trong v·ụ n·ổ này còn có một thứ bột màu đỏ.
Cảm giác gay mũi và cay xè ở mắt chợt xuất hiện khiến Layu tức khắc hiểu được thứ bột màu đỏ đó là gì, dù cho lúc “quả lựu đạn” nổ hắn đã cấp tốc phản ứng để nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát.
Anlene nhìn thấy mưu kế của mình đạt được hiệu quả như mong muốn cũng không khỏi có chút đắc ý trong lòng.
Sau khi học được phép biến hình, biết được một số đặc tính của loại phép thuật đặc thù này, hắn liền nghĩ ra một số chiêu trò có thể áp dụng trong chiến đấu.
Pha nổ bột ớt này chính là một trong số đó.
Anlene lợi dụng việc vật thể bị biến hình sẽ trở lại nguyên dạng khi bị hủy hoại, hắn liền cho một số bột ớt vào trong phi tiêu giấy của mình.
Trong trường hợp cần chiến đấu, hắn liền có thể lấy ra ném về phía đối phương, sau đó lợi dụng phép biến hình để biến nó thành vật dễ vỡ, ví dụ như một quả cầu thủy tinh mỏng.
Hắn có ý tưởng này cũng chỉ mới được hai ngày mà thôi, nào ngờ sớm như vậy đã phải sử dụng tới, chỉ có thể nói là vận mệnh diệu kỳ.
Kỳ thực nếu có thể biến hình lựu đạn, vậy Anlene cũng sẽ không sử dụng tới chiêu số này, dù sao hắn cũng có một chút máu nghệ thuật ở trong người.
Tận dụng lúc thị lực của Layu bị bản thân phế đi, hắn liền bắn một phát Stupefy về phía Layu, hơn nữa cũng không nương tay mà tiếp thêm một cái phi tiêu sắc lẻm.
Anlene cứ tưởng triệt tiêu được tầm nhìn của Layu thì bản thân đã chiếm giữ ưu thế tuyệt đối, nào ngờ dù kẻ này nhắm chặt hai mắt, lệ rơi đầy mặt thế mà vẫn không cần nhìn cũng cực kì linh hoạt né đi thế công của mình.
Ở trên đầu hắn, Mũ Phân Loại cười nhạo nói:
“Xem ra Bùa Choáng của ngươi chỉ có thể dùng để bắn mấy cái chai nhựa nha.”
“...”
Anlene không biết phải phản bác làm sao, nghĩ lại thì từ lúc hắn học Stupefy tới nay, ngoại trừ lúc Kai không đề phòng bị hắn bắn lén từ sau lưng, tựa hồ cũng chỉ có mấy con chuột xem như sinh vật sống b·ị đ·ánh trúng qua, một lần nữa biểu dương sự hi sinh của bọn chúng.
Không thể đánh trúng đối thủ quả thật là một vấn đề không nhỏ, nhưng cũng may trong cuộc chiến này Anlene không phải chỉ có một mình.
Sau khi nhìn thấy Layu bị trúng bột ớt của Anlene, không chỉ Anlene nhận thấy đây là lợi thế mà Cloud cũng như vậy.
Layu có thể né được Stupefy và phi tiêu của Anlene, nhưng Cloud cũng tận dụng đúng lúc đó để tung cước đạp vào đầu gối trái của đối phương.
Sau đòn này, hắn nhất định sẽ mất đi năng lực di chuyển, trận chiến xảy ra một cách đột ngột này có thể dừng ở đây.
Cloud có lẽ đã nghĩ như thế.
Nhưng rồi một tình huống ngoài dự liệu diễn ra khiến Cloud không khỏi mở to hai mắt.
Rắc!
Tiếng xương nứt vỡ vang lên, Cloud rõ ràng cũng nhìn thấy cẳng chân của Layu đã bị vẹo ra ngoài.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt ngay sau đó, hình dạng chân của đối phương đã lập tức khôi phục lại bình thường, cũng thừa cơ hắn đang lơi lỏng mà co chân còn lại lên, xoay ngang lên gối vào ba sườn của hắn, khiến hắn lảo đảo ra sau hai ba bước.
Rắc! Rắc!
Tiếng xương nứt vỡ lại vang lên, nhưng lần này không thuộc về Layu.
Cloud bị Layu đánh cho hộc máu, nếu không phải hắn kịp thời đưa tay lên đón đỡ lúc đối phương bồi thêm một cú đá thẳng vào đầu, e rằng khi này hắn đã không còn hơi thở.
Dù vậy, Cloud vẫn bị đá văng đi mấy mét, kính râm văng sang một bên, cả cánh tay trái đã không còn cử động được nữa, bên hông đau tới nỗi muốn xoay người cũng không được.
Trước tình cảnh này, Kai cũng không reo hò nổi nữa, gã đứng im nhìn về phía chiến trường, ánh mắt hơi tối.
Anlene cũng thấy ướt đẫm sau lưng, Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp có thể giúp hắn đỡ được dao chém kiếm đâm, nhưng không có khả năng triệt tiêu lực tác động của kẻ thù.
Hắn ngó một cái l·ên đ·ỉnh đầu Layu, nuốt ngụm nước bọt, thấp giọng hỏi Mũ Phân Loại:
“Đánh hay chạy giờ?”
Đang lúc Anlene đang đắn đo không biết nên đào tẩu hay ở lại hỗ trợ Cloud thì bỗng thấy Layu nghiêng đầu nhìn về phía mình, trong đôi mắt đỏ bừng kia lộ rõ vẻ căm hận tột đỉnh.
Người đàn ông gốc Á Đông theo chủ nghĩa phân liệt này thế mà bỏ qua cơ hội kết liễu Cloud, từ đằng xa tức tốc xông đến chỗ hắn.
Mũ Phân Loại:
“Ta có cần trả lời nữa không?”
Anlene lập tức xoay người bỏ chạy, đồng thời cũng không quên hướng về đằng sau niệm một câu thần chú.
“Glisseo!”
0