0
Chẳng lâu sau đó, trong quán cà phê lúc này chỉ còn ngồi lại Cloud và Kai.
Cloud tựa lưng vào ghế, cầm điện thoại đọc lại tin nhắn có vẻ đột ngột mà chỉ huy Winston mới gửi cho hắn khi nãy, trong ánh mắt có vài phần đăm chiêu.
Kai ngồi cong lưng, một tay chống cằm, trong miệng nhai đá rốp rốp, bộ dạng cà lơ phất phơ.
Gã chấm nước ở trên bàn vẽ lung tung, dùng âm thanh nghe không có sức sống gì để hỏi:
“Ông cứ để thằng chả đi như vậy hả?”
“Bằng không thì?”
Cloud nhướng mắt nhìn Kai một cái, hắn cũng không có ý định cho đối phương biết mình làm vậy là do yêu cầu của cấp trên đưa ra.
Mặc dù có phần cảm thấy khó hiểu với chỉ lệnh đột ngột của chỉ huy Winston, có điều với tố chất của một đặc vụ xuất sắc, hắn có thể hoài nghi, nhưng nhất định phải tuân theo.
Kai không biết chuyện ẩn đằng sau, chỉ là thấy thái độ dửng dưng như không này của Cloud, gã liền ra vẻ căm giận bất bình:
“Bằng không thì!?”
“Ồ quao! Anh trai à, tui sử dụng năng lực thì b·ị b·ắt, thằng cha phù thủy đó sử dụng thì không bị sao?”
“Thậm chí trước đó ổng còn đánh tui b·ất t·ỉnh nữa, này là phân biệt đối xử hay là công khai nhắm vào tui đây hả!?”
Cloud vuốt nhẹ hai bên huyệt thái dương, cất điện thoại đi, sau đó khoanh tay nhìn gã.
“Muốn lý luận?”
Kai cũng bắt chước ngồi khoanh tay, hừ một tiếng rồi nói:
“Ông có gì để ngụy biện hả?”
“Hừ hừ, lần này tui không để yên đâu, nhất định sẽ tố cáo lên tới đầu sỏ của mấy người!”
Cloud đợi gã kêu la om sòm xong thì duỗi ra một ngón tay, hỏi:
“Lúc sử dụng phép thuật để phòng vệ thích đáng, hắn biết luật sao?”
“Không biết, nhưng mà…”
Hắn không để cho Kai nhưng nhị gì, duỗi ra ngón tay thứ hai rồi tiếp tục hỏi:
“Lúc sử dụng năng lực trộm đồ của hắn, cậu biết luật sao?”
“Thì, thì tui biết, nhưng mà…”
“Lúc đã có D-Shift rồi, hắn có sử dụng sức mạnh ngoài Vùng Giao Thoa không?”
“Này sao tui biết cha?”
Cloud duỗi ra ngón tay thứ ba, nói:
“Nhưng tôi biết, không.”
Kai lần này không để hắn tiếp tục làm chủ cuộc nói chuyện, nhanh nhảu chen mồm vào:
“À há, nhưng tui cũng có những lúc sử dụng năng lực trong Vùng Giao Thoa mà, sao lúc đó mấy người vẫn bắt tui hả, còn dám nói là không nhằm vào tui sao?”
Cloud duỗi ra ngón tay thứ tư, mặt không chút b·iểu t·ình phơi bày chân tướng đằng sau câu hỏi chất vấn của gã.
“Người ta không trộm đồ, còn cậu?”
“Ai, ai biết có… có khi nào ổng làm mấy chuyện mờ ám khác thì sao?”
Kai chột dạ đáp lại một cách mạnh miệng.
Đây cũng là vấn đề mà Cloud đau đáu, hắn đến giờ vẫn chưa biết Anlene bằng cách nào che giấu mình trước thiết bị giá·m s·át của cục.
Kể cả là dù hiện tại đối phương đã mang theo D-Shift rồi, văn phòng giá·m s·át cũng chỉ có thể thông qua đó mà xác định rõ hơn vị trí xuất hiện của Anlene, nhưng nếu như hắn làm ra hành động gì có tính gây hại thì vẫn không thể nắm bắt được.
Cloud chỉ có thể hy vọng là quyết định của chỉ huy Winston sẽ không tạo nên sai lầm, hơn nữa hắn cảm thấy vẫn có thể miễn cưỡng tin tưởng được Anlene.
Dù sao thì đối phương trong cuộc chiến vừa nãy cũng không bỏ mặc hắn, chẳng phải sao.
Nhưng Cloud sẽ không nói suy nghĩ của mình cho Kai biết, hắn duỗi ra ngón tay thứ năm, chấm dứt chủ đề này.
“Có khi nào và đã xác định, giống nhau sao?”
“...”
Kai trầm mặc một lúc rồi xụi ra trên ghế như một bãi bùn nhão, giọng ỉu xìu nói:
“Cho nên phương án hai với phương án ba của ông đều chẳng cần dùng đến, tui chẳng giúp ích được cái *** gì, vẫn không được thả tự do đúng không?”
“Là giảm án.”
Cloud cải chính lời nói của gã.
“Phải phải, là giảm án. Hừ, đồ máu lạnh…”
Kai hậm hực rù rì mấy tiếng.
Lúc đầu ở Viện Bất Lực Cloud đã nói rõ với gã về kế hoạch của mình.
Sau khi phương án thứ nhất là theo dõi để thu thập chứng cứ thất bại, hắn liền dùng tới phương án thứ hai là yêu cầu Kai làm nhân chứng, chứng minh Anlene đã sử dụng năng lực siêu nhiên.
Ngoài ra Cloud còn có một phương án thứ ba là trong trường hợp đối phương mạnh miệng không thừa nhận, hắn liền tạm thời mở khóa vòng tay cho Kai, để gã trực tiếp lấy cắp thứ vô hình trên đầu đối phương để làm vật chứng.
Hắn cũng không tin dựa vào thực lực của toàn Cục Vệ Địa cũng không có cách làm cho thứ đó hiện hình.
Chỉ là kế hoạch theo không kịp biến hóa, phương án thứ hai và phương án thứ ba còn chưa kịp thực thi thì Anlene đã đồng ý phối hợp, Kai cũng chẳng kịp thể hiện thân phận nhân chứng của mình hay sử dụng năng lực gì cả.
Nghĩ lại chuyện này, gã lại càng thêm buồn bực.
Kai thật ra chẳng quan tâm Cục Vệ Địa có bắt giữ Anlene hay không, nhưng nếu cục làm như vậy thì gã có thể phát huy thân phận nhân chứng của mình, từ đó được giảm án để sớm ngày thoát khỏi Viện Bất Lực.
Nhưng giờ thì hay rồi, tên đặc vụ khó ưa này trực tiếp thả thằng cha phù thủy kia đi, thế thì gã còn sơ múi được gì nữa?
Nhưng trong lúc Kai còn đang tưởng tượng những tháng ngày tăm tối tiếp theo ở Viện Bất Lực phải vượt qua như thế nào, gã chợt nghe Cloud nói:
“Cậu tự do.”
‘WTF! Mình có nghe nhầm không!?’
Kai đùng một phát bật thẳng người dậy, vẻ mặt không thể tin hỏi:
“Ông nói cái gì?”
Cloud đưa mắt nhìn đến hướng xảy ra trận chiến giữa bọn họ với Layu khi nãy, giọng bình thản nói:
“Cậu lập công.”
“Cái gì, quá tốt…”
Kai còn chưa kịp nhảy dựng lên ăn mừng thì Cloud lại nói thêm một câu:
“Tạm thời ở lại cục.”
“Có… có ý gì?”
Cloud nhẹ nhàng đáp:
“Bên ngoài nguy hiểm.”
Kai bỗng nghĩ tới bản thân hình như đang bị bọn người điên của phe Phân Liệt chọn làm mục tiêu b·ắt c·óc.
Nhưng nếu như bởi vì mối uy h·iếp này mà chịu trói chân ở Cục Vệ Địa thì gã đã không năm lần bảy lượt bị Cloud bắt vào Viện Bất Lực.
Thế là Kai liền ngồi phịch xuống ghế, khoanh tay cáu kỉnh nói:
“Ông nằm mơ đi, cùng lắm thì cho phép mấy người đi theo bảo vệ tui, chứ muốn giam lỏng tui ở cái cục của ông hả, vậy tui thà ở trong tù.”
“Cũng được.”
Cloud gật đầu.
Kai: ???
“Cái gì được?”
“Quay lại Viện Bất Lực.”
Kai nhịn không được muốn lật bàn.
“Gì hả, không phải nói tui tự do rồi sao? Tính lật lọng hả?”
Cloud không tiếp tục đôi co, lạnh lùng đưa ra tối hậu thư:
“Cục hay viện, chọn đi.”
“F*ck ** *** **...”
Kai bất lực chửi thề, gã rất rõ ràng bản thân không hề có lựa chọn.
Cloud kỳ thực cũng không muốn đưa ra quyết định như vậy, nhưng trước khi điều tra rõ ràng Layu, hay nói chính xác hơn là phe Phân Liệt lấy được RITU-369 từ đâu, lại muốn dùng năng lực Siêu Trộm để đánh cắp thứ gì, hắn không thể để mặc cho Kai ở ngoài này được.
Huống chi trước đó không phải gã đã nói sao, họ đã biết nhau được hơn năm, xem như người quen, hắn cũng không muốn gã lâm vào nguy hiểm.
—Loading—
Căn nhà nhỏ trong hẻm 48 phố Hoa Loa Kèn.
Anlene sau khi rời khỏi quán cà phê liền đến tiệm vải lấy áo, kế đó vào chợ mua ít thực phẩm rồi liền quay về nhà, không còn tâm tình để dạo quanh thành phố như đã dự định trước đó.
Sau khi đã tắm táp kỹ càng, rửa trôi đi những mệt nhọc sau cuộc chiến với Layu, hắn ngồi ở trước bàn hồi tưởng lại việc đã xảy ra sáng nay.
“Vẫn là quá yếu.”
Anlene lắc đầu than thở, dẫn tới Mũ Phân Loại ở góc bàn liếc đến.
“Ngươi đúng là còn rất nhỏ yếu, nhưng biểu hiện cũng không kém.”
“Đổi lại là bọn phù thủy nhỏ năm nhất, năm hai, gặp phải kẻ địch như vậy thì dù là toàn bộ xông lên cũng phải thua.”
Nó vậy mà không cà khịa hắn như mọi khi, trái lại còn an ủi.
Nhưng Anlene chỉ lắc đầu than nhẹ:
“Nhưng tôi không phải phù thủy nhỏ.”
Xong hắn cũng không nói gì thêm, vẻ thất vọng trên mặt thoáng chốc cũng tan biến, thay vào đó là vẻ tự tin thường thấy.
“Sẽ mạnh lên thôi.”
Anlene cầm lấy Mũ Phân Loại, hai mắt như đang phát ra tia sáng, thò tay vào trong mũ bắt đầu lục lọi.
Hắn có một niềm tin rất lớn đối với Mảnh Vá có được từ Layu, cho rằng nó rất có thể giúp hắn rút ra phần thưởng thích hợp để tăng cao thực lực.
Ore no tan, doro!