“...”
Kai lộ ra vẻ mặt cứng ngắc, nếu không phải biết đánh không lại Cloud, gã lúc này nhất định sẽ lao lên mà cho tên đặc vụ này một đấm.
Để thoát khỏi tình thế lúng túng hiện giờ, gã liền tiếp tục chủ đề đang dang dở.
“Kể… kể cả là như thế đi chăng nữa, tui cũng tin rằng dựa vào sức mạnh của đôi giày này thì hắn vẫn có thể trực tiếp giải quyết hai người để mà bắt tui đi.”
“Nhưng hắn làm không được, chẳng phải quá phế còn gì?”
Anlene lắc nhẹ ngón trỏ rồi tặc lưỡi đáp lại:
“Điều kiện tiên quyết là hắn phải có năng lực phát huy hết sức mạnh của Number 729 mới được, nhưng hắn có sao?”
“Chú thích ă·n t·rộm như thế, hẳn phải hiểu rõ tính đặc thù của Cổ Vật chứ?”
Hắn cười nhạt hỏi:
“Vậy chú cho rằng ý chí và bản lĩnh của kẻ này có thể vươn tới tầm vóc của câu chuyện đằng sau đôi giày này?”
“Cái này…”
Kai ấp úng một chút rồi cố gắng gỡ gạc keo cuối:
“Đồng ý là như thế đi, nhưng không phải lúc nãy hắn cũng đã mấy lần làm cho hai ông người thì chạy trốn bán sống bán c·hết, người thì b·ị đ·ánh nằm liệt giữa đường đó sao?”
“Lúc đó hắn hoàn toàn có thể tới bắt tui đi rồi, làm sao tui kháng cự được?”
“Nhưng hắn lại ngu ngốc không làm như vậy, đó còn chưa phế sao?”
Anlene và Cloud đồng thời liếc Kai một cái, có vẻ như cả hai lại một lần nữa có chung một ý nghĩ, đó là phải cho gã một trận vì cái miệng thúi của mình.
‘Gì mà trốn bán sống bán c·hết, đó gọi là rút lui chiến lược.’
Anlene thầm nhủ một câu, sau đó bắt đầu đánh tan lập luận cuối cùng của gã.
“Cái này lại càng đơn giản. Number 729 bài xích kẻ điên này, khiến hắn không thể phát huy được hết sức mạnh của nó, thậm chí bị nó gây ra một số ảnh hưởng bất lợi.”
“Trong trường hợp này mà nói, tâm trí của hắn rất có thể bị Number 729 q·uấy n·hiễu, dẫn tới đầu óc mụ mị, đưa ra một số quyết định sai lầm, làm ra những hành động không có một chút tính toán gì cả.”
Hắn nhún vai một cái, chốt hạ:
“Dù sao kẻ này ngay từ đầu đã sai.”
“Rõ ràng là thông qua cách nào đó có được hành tung của chú, hoàn toàn có thể lập ra kế hoạch tỉ mỉ để bắt người, nhưng rốt cuộc lại nhảy vô PK một cách vô não.”
Kai đã không còn gì để nói, chỉ có thể im lìm giả c·hết coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có một chỗ mà Anlene cảm thấy khó hiểu nhưng không nói ra, đó là một thế lực lớn như phe Phân Liệt nhất định không thể nào không biết về tai họa ngầm khi sử dụng Cổ Vật.
Nhưng cuối cùng, họ lại vẫn để Layu sử dụng Number 729 thực hiện nhiệm vụ b·ắt c·óc.
Lẽ nào trước đó đôi giày này chưa từng gây ra ảnh hưởng đến tâm trí, hay là bọn họ vốn có biện pháp làm hạn chế ảnh hưởng của nó, chỉ là không biết vì cái gì hiện tại lại bỗng mất đi tác dụng?
Anlene cho rằng Cục Vệ Địa hẳn là có thể tìm ra nguyên do, nhưng để đám đặc vụ này chịu giải đáp cho câu hỏi của hắn e là cũng chẳng khác gì hắn phải tự tìm câu trả lời.
Đúng lúc này hắn chợt nghe Cloud nói với mình:
“Thu dọn đi.”
Anlene nhìn thấy đối phương chỉ về phía áo choàng và chổi bay của mình, sau đó lại xoay xoay ngón tay chỉ chỉ xung quanh.
Hắn lập tức hiểu được Cloud bây giờ muốn thu hồi Vùng Giao Thoa.
Thế là Anlene dang tay ra, Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp nhanh chóng tuột khỏi người hắn, tựa như có sinh mệnh mà bay vào bên trong chiếc Mũ Phân Loại vốn cũng đã tự động trượt xuống sau gáy hắn.
Sau đó hắn lại nắm lấy cán chổi Cleansweep 5 ném lên trên cao, cây chổi lập tức dựng ngược chín mươi độ bay vù vào trong Mũ Phân Loại.
Cloud thấy hắn đã thu thập xong đồ đạc thì liền ấn ấn vuốt vuốt gì đó trên mặt đồng hồ đeo tay, ngay lập tức, cả một không gian bị ngăn cách với hiện thực do Vùng Giao Thoa tạo ra đã biến mất.
Tất thảy những dấu vết chiến đấu trước đó, từ những chỗ mặt đường bị nứt cho đến những tòa nhà chịu hư hại đều khôi phục lại nguyên trạng.
Duy chỉ có vết nứt đầu tiên trên đường do Layu tạo ra lúc mới xuất hiện là vẫn còn ở đó.
Anlene bắt đầu nghe lại được tính chim chóc, tiếng động cơ xe, tiếng người nói chuyện, trong lòng không hiểu sao xuất hiện đôi phần khoan khoái.
Cũng vào lúc đó, hắn chợt có cảm giác giống như đang bị ai đó dòm ngó, nhưng cũng chỉ thoáng qua liền biến mất.
Anlene nhìn tới nhìn lui đều chẳng hề phát hiện cái gì khả nghi, cũng không nghĩ nhiều, Vùng Giao Thoa dù sao cũng quá kìm nén, lại vừa trải qua một cuộc chiến ngắn ngủi mà ác liệt, có lẽ chỉ là thần kinh căng thẳng quá độ mà thôi, buông lỏng một chút là được.
Nhưng Anlene buông lỏng chưa được bao lâu thì đã nghe Cloud nói:
“Tiếp tục thôi.”
Đối phương đưa tay làm động tác mời, hướng tay chỉ đến chính là đường tới quán cà phê đã nói trước đó.
Anlene không khỏi hơi sững ra, sau đó khẽ hất đầu về phía Layu đang nằm liệt trên đất.
“Vậy hắn thì thế nào?”
Sau khi Cloud thu hồi Vùng Giao Thoa, thi thoảng lại có một vài người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Layu.
Nhưng không đợi Cloud trả lời, hắn liền thấy có một xe cảnh sát chạy vào trong con đường này.
Từ trên xe có hai người đi xuống không nói tiếng nào liền áp giải Layu vào trong xe, cũng mang đi Number 729, một người trong đó còn thoáng gật đầu ra hiệu với Cloud.
Vèo, họ đến rồi đi như một cơn gió, im lặng làm việc như những cỗ máy không có tình cảm.
“Đi thôi.”
Cloud bắt đầu đi về phía quán cà phê, lẽo đẽo theo sau là gã Siêu Trộm nãy giờ vẫn đang giả làm người tàng hình.
Anlene còn có thể nói gì hơn, cũng nhanh chóng cất bước đuổi kịp.
“Cảnh sát là người của Cục Vệ Địa giả trang?”
Cloud gật đầu làm đáp lại trước nghi vấn của Anlene.
Khi nãy trong lúc đối phương với Kai đang đọc thông tin về Number 729, hắn cũng liên lạc với người trong cục để đến tiếp nhận và xử lý hậu sự.
Một lúc sau, ở trong quán cà phê, ba người Anlene, Cloud cùng với Kai ngồi quanh một chiếc bàn tròn nhỏ, một Vùng Giao Thoa với thể tích tối thiểu bao bọc xung quanh cả ba, ngăn cách không cho những người khách khác ở trong quán nghe được họ nói gì.
Sau một hồi trò chuyện…
“Cho nên ông không hề thức tỉnh siêu năng lực gì, mà là được một chiếc mũ biết nói của ngôi trường phủ thủy đã tồn tại từ ngàn năm trước chọn làm học sinh khóa mới, học được cách sử dụng phép thuật!?”
“Đúng là như vậy.”
Anlene gật đầu đáp lại trước câu hỏi của Kai.
Người sau mang theo ánh mắt ước ao ghen tị lẫn háo hức mong mỏi nhìn hắn hỏi:
“Tui có thể học phép thuật không?”
Anlene không trả lời thẳng, chỉ tay lên trên đỉnh đầu rồi hỏi ngược lại:
“Chú có thể nhìn thấy không?”
“Không nhìn thấy.”
“Chú có thể nghe thấy không?”
“Nghe thấy… cái gì?”
“Tên ă·n t·rộm c·hết tiệt! Đê tiện! Vô sỉ! Hogwarts dù cho thu nhận một con heo làm học sinh cũng sẽ không tiếp nhận thứ mạt hạng trời đánh thánh đâm… Ừm, vẫn còn đang kéo dài, chú có nghe được không?”
“Cái này… A ha ha, chỉ là chút hiểu lầm mà thôi.”
Kai cười gượng, gã bây giờ cũng không biết là nên thất vọng hay vui mừng khi không nghe thấy chiếc mũ kia nói chuyện.
Không khó để gã hiểu được ngụ ý của Anlene, chính là muốn làm phù thủy tối thiểu nhất cũng phải thấy được sự tồn tại của thứ trên đầu hắn, mà gã thì không làm được chuyện này.
Đúng lúc này, đặc vụ Wilson chợt hỏi:
“Hogwarts ở đâu?”
Anlene nhún vai một cái đáp lại:
“Thành thật mà nói, tôi cũng không biết.”
Hắn nửa thật nửa giả nói:
“Chỉ biết là ở đâu đó tại đất cũ của vương quốc Anh… À, bây giờ phải là khu ba mươi hai.”
Cloud nhớ đến câu thần chú “Stupefy” mà Anlene niệm trước đó, cảm thấy lời nói của đối phương cũng có mấy phần độ chân thực.
Nhưng hắn không thể hiện ra điều gì, chỉ tiếp tục hỏi:
“Còn phù thủy nào khác giống như anh không?”
“Tôi cũng không biết, nhưng như đã nói trước đó, Hogwarts rất có thể đã không còn tồn tại trên thế giới này, vậy nên tôi rất có thể là phù thủy duy nhất hiện tại còn sống.”
“D-Shift của anh từ đâu mà có?”
“Một ninja tự xưng là đến từ Nhẫn Đạo Quán Bansho tặng sau khi tôi hỗ trợ gã bắt lại một Kẻ Phá Luật.”
“Người đó không nói cho anh biết cần đến cục đăng ký sao?”
“Liệu có phải là do… gã không cho tôi biết địa chỉ?”
“...”
Cloud trầm mặc một lúc rồi nói ra một cái tên.
“Ryu?”
0