0
Trong lúc Anlene lái xe bám theo sau chiếc taxi của Mil·es và Evida, Mũ Phân Loại chợt lên tiếng hỏi hắn:
“Ngươi cứ thế đi theo hai tên này à?”
Anlene theo chiếc taxi quẹo vào trong một con đường nhỏ, bình tĩnh đáp lại:
“Nếu không thì thế nào? Mấy người này hôm nay đã có thể chặn đường tôi, vậy khả năng họ trực tiếp tới nhà liệu có khó không?”
“Nếu đã như thế, sao không trực tiếp gặp mặt nói chuyện rõ ràng, dù sao họ cũng có những thông tin mà tôi có thể cần.”
“Huống chi trông bọn họ có vẻ như cũng thật sự không có ý gì xấu, ít nhất là trên đầu cũng không có Mảnh Vá nào.”
Anlene nói xong câu này liền bắt đầu giảm tốc độ xe, chỗ hắn tới hiện giờ giống hệt như bên phố Hoa Loa Kèn, nhà cửa hai bên đều đóng cửa tắt đèn, trên đường không có lấy một bóng người qua lại.
Ở trước mặt hắn, chiếc taxi của hai người kia đã trực tiếp lấn lên lề đường, nép mình bên cạnh một chiếc xe tải vốn đã chiếm hơn hai phần ba lòng đường.
Phần đuôi của xe tải hướng về phía Anlene.
Dưới ánh sáng lờ mờ có màu vàng của đèn đường, hắn có thể nhìn thấy bề mặt của thùng xe được phun đầy các loại sơn màu, vẽ đủ các loại hình vẽ trừu tượng.
Dù là như vậy, hắn vẫn có thể nhìn ra ở một mảng không được phủ sơn quá đậm trên cửa xe có một hình ảnh trông giống như… nắp bồn cầu.
Anlene gỡ nón bảo hiểm, kéo Mũ Phân Loại lên trên đầu mình.
Uỳnh!
Trong lúc Anlene đang tự hỏi, cái nắp bồn cầu này có liên quan gì đến Fellini, vị đại ca trong miệng gã béo Evida thì tiếng cửa xe bị đóng mạnh chợt vang lên, hắn tưởng rằng hai người Miles xuống taxi nhưng không phải.
Đó là tiếng động phát ra từ đầu xe tải.
Dưới bóng tối, một người thanh niên không biết từ bao giờ đã leo xuống khỏi ghế lái xe tải, chầm chậm đi về phía đuôi xe.
Anlene không tự chủ hướng mắt về phía gã thanh niên đó.
Phải nói thế nào đây, trong mắt hắn, đây là một người trẻ tuổi chỉ trạc tuổi mình, hoặc có lẽ còn nhỏ hơn hai ba tuổi, bộ dạng giống như chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học.
Cảm giác duy nhất mà hắn cảm nhận được từ trên thân người này chính là bình thường.
Không chỉ đơn giản là bề ngoài bình thường, mà là một loại khí chất vô hình.
Điều này rõ là mâu thuẫn, bởi nếu một người sở hữu cái gọi là khí chất thì sao có thể gọi là bình thường, nhưng cảm giác của Anlene chính là như thế.
Hắn có một loại phỏng đoán kỳ lạ, đó là nếu như người thanh niên này đi khuất mắt mình chừng năm phút thôi, thì sợ là sau năm phút đó hắn cũng không còn nhớ được mặt của đối phương ra sao.
‘Thật là một kẻ bình thường đến độ… kỳ lạ.’
Anlene thầm nghĩ, ánh mắt kể từ lúc người thanh niên xuất hiện đến giờ vẫn chưa hề rời đi đối phương, dù là Miles và Evida ra khỏi taxi cũng không để ý đến.
Đúng lúc này, Mũ Phân Loại bỗng la lên:
“Cha chả! Mấy tên này tà ma quỷ dị quá, ta thấy ngươi vẫn là nên rút đi cho lành.”
Âm thanh của chiếc mũ khiến hắn lấy lại tinh thần, nhưng hai mắt vẫn cứ nhịn không được dõi theo từng cử động của người thanh niên.
‘Đúng là tà dị.’
Đang lúc Anlene định lấy Cleansweep 5 ra bỏ xe chạy lấy người thì Miles đã đi tới trước mặt hắn, vội nở nụ cười xin lỗi nói:
“Sorry sorry, anh cứ bình tĩnh đã! Chúng tôi thật sự không có ý xấu gì.”
Một cảnh tượng rất quỷ dị diễn ra, rõ là Miles đang đứng trước mặt giải thích với Anlene, nhưng đầu của hắn thì lại ngoẹo ra sau nhìn theo người thanh niên kia.
Không chỉ hắn mà đến cả gã béo Evida cũng nhìn theo đối phương chăm chăm.
Anlene bởi vì đứng ở phía đối diện hai người nên có thể thấy được hành động này của bọn họ, hắn suy tư trong thoáng chốc rồi khẽ nhíu mày nói:
“Cho nên đây là một loại siêu năng lực? Nhưng các vị không thiết lập Vùng Giao Thoa, chẳng lẽ không sợ bị coi là Kẻ Phá Luật sao?”
Miles đáp:
“Anh có chỗ không biết, trên thế giới có một số người thức tỉnh siêu năng lực theo kiểu bị động, dù cho không làm gì cả thì vẫn tạo ra ảnh hưởng.”
“Cục Vệ Địa sẽ có châm chước cho những người ở trong trường hợp này, chỉ cần không gây ra hậu quả xấu thì vẫn có thể tự do hoạt động bình thường.”
“Chỉ có những trường hợp năng lực tạo ra ảnh hưởng quá lớn, không có cách nào che giấu thì họ mới buộc phải dùng vòng tay để phong ấn sức mạnh lại.”
Trong lúc Anlene tiếp nhận một kiến thức mới về siêu năng lực từ Miles, người thanh niên kia cũng đã gỡ hết chốt khóa của cửa xe tải, khiến hai cánh cửa lớn mở toang ra hai bên.
Chờ đến lúc đối phương đặt chân lên vỉa hè, hắn cùng với hai người Miles, Evida mới có thể làm chủ lại ánh mắt của mình.
‘Thế giới to lớn, chẳng thiếu chuyện lạ.’
Anlene liếc qua người thanh niên bình thường kia một cái, sau đó chuyển mắt nhìn vào trong thùng xe tải.
Bên trong mặc dù tối om, nhưng hắn lại lờ mờ thấy được có vài bóng người trong đó.
Trên đầu những kẻ đó không hề có bất kỳ một Mảnh Vá nào.
Anlene thoáng có chút yên tâm, sau đó không đợi hắn nói gì thêm thì bỗng thấy Miles và Evida cùng nhảy lên trên xe.
Phừng!
Ánh đèn RGB sáng lên, chiếu rọi toàn bộ thùng xe.
Ngoại trừ Miles và Evida, trong thùng xe lúc này còn có sự xuất hiện của ba người khác.
Người đầu tiên là một cô gái đang đứng dựa lưng vào vách thùng xe.
Cô nàng này nom chỉ mới hai mươi, tóc nhuộm màu tím, trang điểm tinh xảo, có một đôi chân dài cực kì nổi bật, ăn mặc thời thượng như người mẫu ảnh, miệng nhai kẹo cao su, thần thái lười biếng trông vô cùng hút mắt.
Người thứ hai là một gã nam sinh còn chưa tới tuổi thành niên, gã ngồi bên chân cô gái tóc tím, hai chân co lại làm chỗ đặt một chiếc gối, lúc này đang kề đầu lên đó mà ngủ.
Trông mặt của gã nam sinh có vài phần hao hao giống với cô gái tóc tím.
Cuối cùng, ở trung tâm của thùng xe không ai khác chính là đại ca Fellini của hội 6000 ML.
Hắn mặc trên mình một bộ vest màu đỏ, loại màu sắc rất dễ bị mặc ra cảm giác phèn, nhưng khi ở trên người Fellini thì lại không có điểm nào để chê, sang chảnh ngời ngời.
Mũ Phân Loại không có vấn đề gì với việc ăn mặc của Fellini, nhưng nó khó mà giữ được bình tĩnh trước bảo tọa của hắn.
“Merlin quần sịp bự! Tên này không phải là có vấn đề gì với hệ tiêu hóa đó chứ?”
Anlene cũng không khỏi cảm thấy vô cùng quái dị, dù là trí tưởng tượng có viển vông cỡ nào, hắn cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có người mang bồn cầu lên trên xe tải làm ghế ngồi.
Càng quái dị hơn là hắn có cảm giác Fellini như đang ngồi trên chí cao vương vị vậy, trong đầu hắn thế mà sinh ra một ý nghĩ rằng, Ngai Sắt trong Trò Chơi Vương Quyền cũng chẳng qua chỉ đến thế mà thôi.
‘Cái hội này…’
Lúc Anlene còn đang không biết nên đánh giá như thế nào về đám người trước mắt thì Fellini chợt cười to nói:
“Ha ha ha, quả nhiên dù là Kỵ Sĩ Chổi trong truyền thuyết cũng không khỏi choáng ngợp trước 6000 ML chúng tôi, thật là vinh dự cho tôi và các anh em!”
Nghe tới cái danh hiệu đó, mặt của Anlene lập tức đen lại.
Miles liền cúi người ghé vào tai Fellini nói gì đó.
Trên mặt đối phương chợt lộ vẻ hiểu ra, gật gật đầu rồi trịnh trọng nhìn về phía Anlene, lớn tiếng nói:
“Ồ hô, xem ra cậu cũng không hài lòng với danh hiệu mà những kẻ vô tri đặt cho mình, tôi đồng tình với điều đó.”
Trong giọng điệu của Fellini giống như có mấy phần thấu hiểu.
“Vậy hãy để chúng tôi tự giới thiệu một cách chính thức, biết đâu có thể để cậu tham khảo ra danh hiệu cho riêng mình.”
Nói rồi hắn dùng hai tay vuốt áo một cái, giọng đầy trầm ấm xưng rằng:
“Tôi là Kẻ Tiêu Sầu, Fellini.”
Cô gái tóc tím thổi một cái bong bóng rồi tiếp lời:
“Gum Gum Girl, Kim Hyo Min.”
Gã nam sinh vẫn say giấc nồng, nói mớ:
“Vua Đấu Gối, Kim Jong Min.”
Gã béo kéo một cuộn băng keo ngang trước mặt, cười híp mắt nói:
“Chuyên Gia Chắp Vá, Evida.”
Miles cười thân thiện:
“Mr. Smile, Miles.”
Thanh niên bình thường kia nghiêng người qua từ bên vệ đường, giơ hai ngón tay cười nói:
“Người Qua Đường, Nguyễn Văn A.”
“Chúng tôi là…”
Cả sáu người đồng thanh:
“6000 ML!”
Mỗi người tự bày pose theo ý thích của mình, hoàn toàn không theo một chuẩn tắc nào hết.
“...”
Anlene trong thoáng chốc chỉ biết trầm mặc nhìn bọn họ, trong đầu lướt qua rất nhiều suy nghĩ.
Rồi khi một cơn gió nhẹ thổi qua, hắn chợt đưa tay nhấc Mũ Phân Loại lên.
Lúc Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp đã khoác lên mình, hắn làm động tác vuốt cổ tay áo, đồng thời ngẩng đầu cười nói:
“Phù Thủy, Anlene.”