Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 57: Camera-Man

Chương 57: Camera-Man


Đám người hội 6000 ML vốn đang tự cho là ngầu mà pose dáng chớp mắt liền bị cử động này của Anlene làm cho hoảng loạn.

“Woo woo người anh em, ở đây chúng tôi không làm thế, ông định dẫn người của cái cục kia tới đây hả!?”

Gã béo Evida hốt hoảng kêu to, thân hình mập mạp nhảy dựng lên, đầu va vào trần xe rồi té lăn ra.

Cô nàng tóc tím Kim Hyo Min phản ứng rất nhanh, lui ra tránh khỏi, nhưng gã nam sinh trung học Kim Jong Min đang ngồi ngủ bên cạnh thì không may mắn như vậy.

“AAAhhh ssibal!! Tên mập c·h·ế·t tiệt!”

Không có gì đáng nói, hai người này lại tiếp tục vật nhau, cũng giống như lần trước, chỉ có Kim Jong Min đơn phương chịu đòn.

Kim Hyo Min chỉ liếc xuống một cái liền không quan tâm đến, tiếp tục nhai kẹo cao su, thi thoảng lại thổi ra một số hình thù kỳ lạ như cục gạch, gấu bông, kỳ lân, v.v…

Trông thấy ánh mắt có phần quái dị của Anlene, nụ cười trên gương mặt đại ca Fellini và Miles đều có chút gượng gạo.

“Anh đừng hiểu lầm, trông như thế thôi nhưng hai người này rất là thân thiết với nhau.”

Miles cười khổ giải thích.

Fellini thì hơi chồm người về phía trước, một tay vuốt cằm, thần sắc toát ra vẻ hiếu kỳ.

“Vừa rồi là ảo thuật sao? Xem ra dù cho không thức tỉnh sức mạnh thì cậu cũng có thể nổi bật hơn người đây.”

Hắn giống như bằng cách nào đó biết được, việc Anlene khoác áo choàng lên người chẳng hề vận dụng đến năng lực siêu nhiên gì.

“Xem như thế đi.”

Anlene nhún nhún vai, hắn cũng không có lý do gì để làm sáng tỏ cho người mới gặp lần đầu.

Fellini cũng không truy đến cùng, cười ha hả nói sang chuyện khác.

“Cậu lấy danh hiệu là Phù Thủy, không ngại đụng hàng với đám người của học viện Maror sao… À, có lẽ cậu còn không biết học viện Maror là gì, Miles có thể giải thích cho cậu.”

Không đợi Miles lên tiếng thì Anlene đã khoát tay một cái, nói:

“Không cần, tôi đã có nghe qua về cái học viện đó. Bọn họ là pháp sư, tôi là phù thủy, có liên quan gì đến nhau đâu?”

Trên mặt Fellini hiện lên vẻ hứng thú hỏi:

“Không biết cậu có thể vui lòng giải đáp cho chúng tôi hay không, giữa phù thủy với pháp sư thì có cái gì khác biệt?”

Những người còn lại trong hội 6000 ML cũng bộc lộ ánh mắt hiếu kỳ, Evida tạm ngưng hành hạ Kim Jong Min, Kim Hyo Min thì thổi ra một dấu chấm hỏi.

Nguyễn Văn A ngồi xổm bên lề đường, hai tay chống cằm hóng chuyện, Miles thì chỉ mỉm cười.

‘Mấy người này…’

Anlene rút đũa phép từ trong tay áo ra, không niệm bất kỳ câu thần chú nào, chỉ tùy ý quơ múa mấy cái, sau đó liền thấy có mấy đốm sáng như pháo hoa bắn ra từ đầu đũa.

“Phù thủy là bẩm sinh.”

Hắn chỉ đáp một câu ngắn gọn như vậy chứ không nói rõ chi tiết, sau đó còn hỏi ngược lại Fellini:

“Hơn nữa anh không phải đã biết tôi có thể làm được những gì rồi sao, anh có thấy giống với pháp sư của học viện Maror hay không?”

“Đúng là khác biệt rất nhiều.”

Fellini nhớ lại những gì đã xem được trong video mà Miles mang về, gật đầu khẳng định.

Anlene liền nhân lúc này nói ra nghi vấn của mình.

“Cho nên đó là chuyện tôi cũng muốn hỏi, từ đâu mà các anh biết được tin tức về tôi?”

Fellini không trực tiếp trả lời mà bảo với người bên cạnh:

“Miles, chú hãy giải đáp thắc mắc cho vị Phù Thủy của chúng ta!”

“Vâng, đại ca.”

Thế là từ trong miệng của Mr. Smile Miles, Anlene được cho hay quán Mắt Ruồi không chỉ là nơi tụ tập của những người có siêu năng lực, mà nó còn là chỗ buôn bán, trao đổi tình báo giữa bọn họ.

Mà tự thân quán Mắt Ruồi chính là con buôn tình báo lớn nhất ở nơi này, hết thảy là nhờ vào một trong những người sáng lập bí ẩn của bọn họ.

Camera-Man.

“...không ai biết Camera-Man trông như thế nào, tuổi tác bao nhiêu, giới tính ra sao.”

“Chỉ có thể biết rằng người này dường như có thể thiết lập camera vô hình ở khắp mọi nơi, bất kể là thế giới thực hay Siêu Hiện Giới, quay lại những chuyện đã xảy ra của giới siêu nhiên.”

Miles đưa cho Anlene chiếc điện thoại của mình, trên màn hình đang chiếu đoạn video có hình ảnh chiến đấu giữa hắn với Layu, tiếp tục kể rõ:

“Vào đầu mỗi tháng, Camera-Man sẽ phát hành một danh sách các video đính kèm lên menu của quán Mắt Ruồi, ghi hình và biên tập lại những sự kiện được cho là nổi bật nhất trong tháng trước đó.”

“Mỗi một loại đồ uống chính là một video, ngoại trừ tiêu đề thì không công bố bất cứ nội dung nào liên quan, chỉ có ai mua đồ uống thì mới được cung cấp video đi kèm.”

Hắn bổ sung một câu:

“À phải, mọi tiêu phí trong quán Mắt Ruồi đều không sử dụng tiền liên bang, mà phải thanh toán bằng Đá Thực Tại.”

Anlene nhìn cảnh chiến đấu của mình trong video, phát hiện chất lượng màu sắc đều cực kỳ tốt, âm thanh sống động rõ ràng, có phối nhạc nền thích hợp, rất nhiều góc quay hoàn toàn không phải là camera giám sát được lắp đặt bình thường có thể quay lại được, biên tập điện ảnh còn hơn điện ảnh.

Hắn xem đến gần cuối, ấn dừng video rồi trả điện thoại lại cho Miles, nhíu mày hỏi:

“Cho nên kẻ được gọi là Camera-Man đó có thể là sử dụng năng lực, hoặc là món Cổ Vật nào đó liên quan đến việc ghi hình, nhờ đó quay lại những video như thế này?”

“Cục Vệ Địa không thể bắt được hắn sao?”

Không đợi Miles trả lời thì Fellini đã giải đáp thay hắn:

“Nếu ngày nào rảnh rỗi, cậu có thể tới quán Mắt Ruồi một chuyến, ở quầy bar của họ có treo giấy phép của Cục Vệ Địa.”

“...”

Anlene nghe xong chỉ có thể trầm mặc, hắn chợt nhớ lại trong video mà mình vừa xem không hề có sự xuất hiện của Cloud Wilson.

Bởi vì toàn bộ những cảnh có sự xuất hiện của đối phương đều đã bị làm mờ.

‘Lại là một lần quan dân cấu kết sao…’

Hắn nghĩ đến Ryu đã từng nói, giữa đạo quán ninja của gã và Cục Vệ Địa bắt tay với nhau để truy lùng các Kẻ Phá Luật, bên phía học viện Maror dường như cũng có nhiều lần hợp tác.

Nếu năng lực của Camera-Man thật sự thần thông quảng đại như Miles đã nói, vậy Anlene cũng không có gì là khó hiểu khi Cục Vệ Địa thiết lập quan hệ hữu nghị với kẻ này, đấy rõ ràng là chuyện đương nhiên nên làm.

Nhưng không cảm thấy khó hiểu chẳng có nghĩa là hắn muốn bị người ta quay hình lại, streamer còn có lúc tắt máy chơi game riêng cơ mà.

“Tôi không cho rằng quay phim mà không báo trước là chuyện mà một người, với phép lịch sự tối thiểu nên làm, có cách nào để yêu cầu Camera-Man không quay hình lại không?”

Anlene nhìn về phía Fellini, nhưng người sau chỉ đáp lại hắn bằng một cái lắc đầu.

Miles bổ sung thêm một thông tin cho hắn:

“Từng có một người sở hữu năng lực thiên hướng chiến đấu được đánh giá tiềm năng hạng A, kẻ đó cũng đến quán Mắt Ruồi đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng một thời gian sau đó vẫn có video liên quan đến người này xuất hiện trên menu của quán.”

Anlene khẽ nhướng mày hỏi:

“Sau đó thì thế nào?”

Miles không đáp mà nhìn về phía đại ca của hội.

“Sau khi hắn biết chuyện liền đến quán Mắt Ruồi đập phá…”

Fellini lộ ra thần sắc hồi tưởng, chậm rãi kể lại:

“Hôm ấy tôi cũng có mặt ở chỗ đó, hắn bị hai Siêu Đặc Vụ cấp năm của cái cục kia đánh bất tỉnh, sau đó chịu giam giữ trong Viện Bất Lực nửa năm, đến khi được phóng thích thì không còn hoạt động ở khu năm nữa, nghe nói đã dọn tới khu hai mươi mốt.”

“...”

Anlene im lặng một lúc rồi khẽ cảm thán:

“Thật xui xẻo.”

Hắn không chỉ nói đến siêu năng lực gia kia mà còn nói đến chính mình, quyền riêng tư của bản thân đang bị xâm phạm, mà hắn thì lại không có cách gì để chống trả.

Fellini giống như nghe hiểu ý của Anlene, hắn lắc đầu cười khẽ:

“Cũng không xui xẻo đến thế, chí ít thì Camera-Man chỉ ghi hình những sự kiện siêu nhiên chứ không liên quan gì đến sinh hoạt thường ngày.”

Bóc!

Bong bóng cao su của Kim Hyo Min vỡ giữa chừng, dù là bình đẳng giới thì phái nữ thường thiệt hơn nếu phải đối mặt với những chuyện như thế này.

Anlene nhẹ gật đầu một cái, mặt ngoài đồng ý nhưng trong lòng thì đã ghi Camera-Man vào sổ nợ của mình, chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ tính món nợ này.

Hắn lúc này nghĩ tới nguyên nhân mà Evida và Miles chặn xe của mình, liền lên tiếng hỏi:

“Bỏ việc đó sang một bên, tôi nghe hai người anh em của anh nói, hội trưởng Fellini đây có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với tôi, không biết đó là chuyện gì?”

Chương 57: Camera-Man