0
Quận 8 quả không hổ danh là một trong ba quận phồn hoa và sầm uất nhất thành phố New Era, so với quận 13, nơi đây thật sự vượt trội hơn rất nhiều, về gần như tất cả mọi mặt, tựa như một thanh niên trẻ tuổi so với một ông già gần đất xa trời.
Không chỉ vì ở đây có nhiều nhà cao tầng hơn, đường phố sạch sẽ và hiện đại hơn, xe sang xuất hiện trên đường nhiều hơn, mà còn vì sự sống động và nhộn nhịp của nó.
Các tụ điểm ăn chơi mọc lên như nấm, người qua kẻ lại trên phố có thể nói là đông như trẩy hội, dù cho hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày.
Tràn đầy sức sống, đây là cảm nhận của Anlene khi quan sát khung cảnh nơi đây trên đường đi tới quán Mắt Ruồi.
Mất khoảng chừng hơn hai mươi phút kể từ lúc rời khỏi nhà, hắn cuối cùng cũng tới được địa điểm chính của đêm nay, một quán bar tọa lạc giữa một rừng những chỗ kinh doanh dịch vụ giải trí khác.
Không hiện đại, khang trang như những quán khác trên cùng một con đường, quán Mắt Ruồi trong mắt của Anlene có thể nói là bình thường không có gì lạ, thậm chí còn có chút cũ kỹ.
Rất dễ để hắn nhận thấy, phần lớn những người trẻ tuổi xuất hiện trên con đường này, nếu muốn đi bar thì họ đều chọn vào những quán khác.
“Như vậy cũng tốt.”
Anlene nhún vai một cái, sau đó băng qua từ bên kia đường tới quán Mắt Ruồi, con xe giá rẻ đã được hắn gửi ở một trung tâm thương mại nằm gần đây.
Trước cửa quán bar cũ kỹ này thậm chí không có bảo vệ, thay vào đó chỉ có một ông già làm nhiệm vụ giữ xe, muốn ra vào cũng cực kỳ thoải mái, chẳng cần phải đăng ký hội viên gì gì cả.
Anlene từ tốn bước vào trong, dưới ánh đèn mờ, hắn thong thả quan sát không gian trong quán, Mũ Phân Loại đã được đội sẵn ở trên đầu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, bên trong quán chẳng có bao nhiêu vị khách, cũng không ai hứng thú với việc lên sàn nhảy nhót, chỉ ngồi lẻ tẻ ở quầy bar hoặc khu ghế dài uống rượu trò chuyện.
“Này pub chứ bar gì.”
Hắn lẩm bẩm một câu, ngó nghiêng khắp nơi, không hề phát hiện ra bất kỳ một Mảnh Vá nào.
“Xem ra chỉ có thể tìm thấy ở quán Mắt Ruồi chân chính.”
Chỗ này không có gì đáng để Anlene lưu tâm, hắn nhớ lại những gì Mil·es đã nói với mình trong những cuộc trao đổi trước đó, nhanh chân đi tới chỗ nhà vệ sinh của quán.
Đi dọc theo hành lang giữa W.C nam và W.C nữ, hắn rất nhanh đã đứng trước một cánh cửa, phía trên có dán biển “lối đi dành cho nhân viên”.
Anlene không chút chần chờ mà mở cửa ra, tiếp tục đi qua một lối đi chật hẹp với đủ các loại tạp vật chồng chất hai bên.
Đoạn đường này cũng không quá dài, chừng hai mươi lăm bước, sau đó hắn liền đi tới một chỗ cầu thang tối om, nhưng nó không phải cầu thang đi lên mà là dẫn xuống tầng hầm.
Anlene chẳng hề dừng lại, trực tiếp đi xuống cầu thang, mỗi một cú đặt chân của hắn lại dẫn tới bậc thang tiếp theo sáng lên, bảo đảm hắn sẽ không bước hụt.
Sau bốn mươi bậc, hắn đi tới một chỗ ngõ cụt, trước mặt và hai bên là ba mặt tường đen kịt.
Ở mặt tường trước mặt hắn có dán một tấm bảng tròn, trên bảng in hình một cánh tay đang đeo một chiếc vòng, trên vòng có khảm một viên đá hình thoi, kiểu dáng cực kì đơn giản.
Anlene liếc qua liền nhận ra đó là D-Shift.
Bên trên tấm bảng thì có gắn một cái camera nhỏ.
Dù là không trao đổi trước với Mil·es, cũng chẳng có gì khó đề Anlene biết mình nên làm gì tiếp theo.
Hắn giơ cánh tay có đeo D-Shift lên trước camera, sau đó việc duy nhất phải làm chính là chờ đợi.
Cũng chẳng khiến Anlene phải đợi quá lâu, khoảng ba giây sau, hắn liền thấy hai bức tường ở hai bên bắt đầu lùi lại, mở ra hai lối đi mới.
Hai lối đi này đều dẫn tới cùng một chỗ, nên hắn cũng không cần đắn đo nên đi lối nào, tùy tiện bước sang bên phải.
Lại qua một đoạn hành lang hình chữ L dài chừng tám mét, hắn cuối cùng cũng tới được quán Mắt Ruồi chân chính, đập vào mắt hắn trước tiên chính là cảnh tượng rất nhiều người chia thành từng tốp nói chuyện sôi nổi, cả một hàng ghế dài trước quầy bar gần như không còn ghế thừa.
Phải nói như thế nào đây, bày trí ở chỗ này kỳ thực cũng không khác mấy so với quán bar ở trên, chỉ là chỗ vũ đài bị dẹp bỏ, thay vào đó là những bộ bàn ghế với đủ kiểu phong cách, chủ yếu là để người ta có thể ngồi xuống uống rượu bàn chuyện.
Hơn nữa điểm đặc biệt nhất chính là, toàn bộ khung cảnh của quán Mắt Ruồi lúc này trong mắt Anlene chỉ có hai màu trắng đen.
Hắn hơi híp mắt lại, khoác lên mình Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp, sau đó bước lên phía trước một bước.
Ngay lập tức, hắn liền cảm giác được bản thân giống như vừa đi xuyên qua một bức màng vô hình, âm thanh huyên náo bên trong quán lập tức truyền vào tai.
Rất rõ ràng, toàn bộ quán Mắt Ruồi bị bao phủ bởi một Vùng Giao Thoa cố định cỡ lớn.
Hơn nữa từ chỗ của Mil·es, hắn còn biết được Vùng Giao Thoa này không phải do người của quán Mắt Ruồi dùng D-Shift mở ra, mà là sử dụng một thiết bị đặc biệt do chính Cục Vệ Địa cung cấp.
Thiết bị này có thể tự động cộng hưởng với D-Shift bình thường, khiến bất kỳ ai có đeo D-Shift bước vô đây cũng sẽ tiến vào Vùng Giao Thoa.
Anlene chậm rãi bước tới, tùy ý nhìn ngó xung quanh, nhưng không dừng lại ở trên người ai quá một hai giây để tránh gây hiểu lầm.
Ở gần chỗ ra vào có vài ba người đang uống rượu trò chuyện nhìn thấy hắn, nhưng họ có vẻ như cũng không nhận ra đây là tên Kỵ Sĩ Chổi vốn có chút danh tiếng ở quận 13, chỉ liếc qua áo choàng của hắn một hai cái rồi không thèm để ý tới nữa.
Anlene không có gì phẫn nộ về điều đó, trái lại còn lấy làm thích thú, bản thân hắn vốn cũng không muốn rêu rao quá mức.
Mặc dù ôm mục đích là đến quán Mắt Ruồi để tìm Mảnh Vá, nhưng khi có mặt ở đây rồi thì hắn lại không gấp gáp, trái lại rất là nhàn nhã đi dạo xung quanh quán bar.
Không gì khác, bởi vì ở đây toàn là siêu năng lực gia, và không ít người trong số họ cũng chẳng ngần ngại thể hiện năng lực của mình.
Cũng nhờ vậy mà Anlene được một phen mở rộng tầm mắt.
Hắn nhìn thấy có người mọc ra miệng ở các đầu ngón tay, mỗi lần muốn uống rượu đều không cần cầm lên, cứ trực tiếp thọc ngón tay vào trong ly mà hút.
Hắn cũng nhìn thấy có người có thể dễ dàng móc con mắt của mình ra rồi gắn trở lại, hơn nữa còn là qua đường miệng, qua lỗ tai hoặc qua lỗ mũi rồi mới trở lại trong hốc mắt.
Bạn rượu của đối phương thách kẻ đó nhét qua “cửa sau” bằng một trăm Đá Thực Tại, đối phương cũng thực sự dám làm như vậy, sau khi nhận được con số gấp ba.
Hắn còn nhìn thấy có người biến bàn tay mình thành lưỡi dao để cắt pizza, có người có thể khiến lông tóc bản thân trở nên cứng rắn, sắc nhọn, có người dùng hai mắt của mình chiếu ra đèn disco, v.v…
Anlene nhìn đến hoa cả mắt, cùng Mũ Phân Loại cảm thán một câu:
“Thật là thứ quái thai gì cũng có!”
Hắn lúc này đã đi tới trước quầy bar, cũng nhìn thấy tấm giấy phép trong truyền thuyết mà Fellini từng nhắc tới.
Nhưng đó không phải là thứ Anlene đặt quá nhiều sự chú ý tới vào lúc này, mà là thứ đang nằm ở góc bên phải của quầy bar.
Không gì khác, đó chính là một Mảnh Vá Thường.
Chỗ đó hiện tại vừa hay vẫn còn ghế trống, hắn giữ cho thần sắc của mình đủ thản nhiên, không nhanh không chậm đi tới gần.
Đương lúc Anlene còn đang tìm kiếm xem manh mối để giải phong ấn nằm ở chỗ nào, thì khi hắn đã tiếp cận được Mảnh Vá, nó đột ngột hóa thành một luồng sáng bay về phía chiếc mũ trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn.
[Phù thủy năm thứ nhất Anlene đã thu thập được Mảnh Vá Thường]
Nghe âm thanh máy móc không cảm xúc của Mũ Phân Loại, hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ:
‘Nếu đây là quà tân thủ đợt hai, vậy có phải keo kiệt quá không?’