Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 70: Người quen
Anlene cứ ngỡ mình sẽ phải tốn chút công sức tìm cách mở phong ấn, nhưng không ngờ lại đầu voi đuôi chuột thế này.
Thành thật mà nói, nếu như đây là Mảnh Vá Bạc hay Vàng thì hắn nhất định sẽ rất vui mừng, nhưng chỉ là một Mảnh Vá Thường mà thôi, muốn giải phong ấn chẳng có bao nhiêu độ khó, có khi còn đỡ hụt hẫng hơn bây giờ.
Mũ Phân Loại tựa hồ cảm giác được tâm trạng của hắn, cười khinh bỉ nói:
“Đúng là ăn no rửng mỡ, như vậy thì có gì không tốt sao, không cần giải phong ấn thì có thể tiết kiệm thời gian làm việc khác, như tiếp tục luyện tập Occlumency của ngươi ấy!”
“Ông thì biết cái gì.”
Anlene bật lại một câu, trong đầu sinh ra một chút ý nghĩ.
‘Nếu như mình đoán không sai, có lẽ bên trong Cục Vệ Địa kia khả năng cao cũng sẽ tồn tại Mảnh Vá không có phong ấn như này.’
‘Hoặc nói chính xác hơn không phải là không có phong ấn, mà nơi ẩn chứa bọn chúng, tự thân những chỗ ấy chính là một loại phong ấn, dù sao không phải ai cũng có thể dễ dàng tìm tới và đi vào mấy nơi như vậy.’
Đây hiện tại cũng chỉ là suy đoán của Anlene, còn cần kiểm chứng thêm vài lần mới có thể đưa ra kết luận là chính xác hay không.
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh quán bar.
‘Nếu như có thể tìm thấy phòng trụ sở của những kẻ đứng đằng sau nơi này, biết đâu trong đó có Mảnh Vá Bạc, thậm chí…’
Ý nghĩ này vừa hiện lên liền bị Anlene ghìm xuống, quá nguy hiểm, với thực lực bây giờ của hắn mà dám làm vậy thì chẳng khác nào tự tìm đường c·h·ế·t.
‘Nhưng nghe Miles nói, chủ nhân thần bí của quán Mắt Ruồi cũng không phải kẻ ác ôn gì, mình chỉ giả bộ đi lạc một chuyến hẳn là sẽ được thông cảm chứ?’
Hắn vuốt cằm tự hỏi, nhưng rồi cũng phủ định suy nghĩ này, bởi nó vẫn tồn tại nhiều rủi ro chưa xác định, ai biết bản tính của kẻ đứng đằng sau nơi này có thật sự như Miles nói hay không.
‘Chờ học được Bùa Khiên, Bùa Tan Ảo Ảnh hay Ảo Ảnh Di Hình, hoặc là rút ra Áo Choàng Tàng Hình cũng được, đến lúc đó lại tới đây thử xem sao.’
Anlene thầm đưa ra quyết định cho việc phải trong tương lai không gần, sau đó lắc đầu với người bartender đang muốn giới thiệu đồ uống cho mình, quay người định rời khỏi nơi này.
Mục đích ban đầu đã đạt được, trong D-Shift lại đến một viên Đá Thực Tại cũng không có, hắn còn ở lại đây làm gì, xin chân phục vụ sao.
Khoan hãy nói, ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn cũng thực sự khựng lại để suy xét tính khả thi của nó.
‘Nếu mà tiền lương không thấp, cũng không phải là không được.’
Anlene tinh mắt thấy được có một vị khách gần mình nhét vài viên Đá Thực Tại cho bồi bàn để làm tiền bo.
Trong lúc hắn đang chưa biết có nên tìm người của quán Mắt Ruồi hỏi rõ đãi ngộ của nhân viên hay không, một tiếng gọi từ cách đó không xa khiến hắn phải quay đầu.
“Hey, Kỵ… Phù Thủy, ở chỗ này!”
Mặc dù trong quán rất đông người, cũng rất ồn ào, nhưng giác quan và tinh thần của Anlene cũng không phải bình thường, đảo mắt một cái liền tìm ra là ai đang kêu gọi mình.
Không ai khác chính là Người Qua Đường - Nguyễn Văn A của hội 6000 ML, gã đang ở chỗ một cái bàn được trang trí lại từ một cái thùng phuy sắt, cách Anlene ba bàn, ngồi cùng với gã còn có Kim Hyo Min và một cô gái trẻ tuổi khác, cả ba đang chơi bài với nhau.
Gặp được người quen, Anlene cũng không nghĩ nhiều, phất tay ra hiệu rồi đi tới, hắn cảm thấy có thể nhân cơ hội này hỏi bọn họ về đãi ngộ của nhân viên quán Mắt Ruồi, biết đâu hai người này thật sự có chút thông tin hữu dụng.
“Thật là trùng hợp, A-kun, Hyo Min!”
Anlene gọi tên của hai người, về phần cô gái còn lại, bởi vì không biết tên nên hắn chỉ gật đầu xem như chào hỏi, cũng nhận lại cái gật đầu cùng một đôi mắt cười từ đối phương.
“Hello.”
Kim Hyo Min đưa tay giơ chữ V lắc lắc hai cái rồi buông xuống, kẹo cao su trong miệng được thổi thành một cái ống hút, cô nàng cứ thế dùng nó uống nước trong ly của mình.
Thấy Anlene sau khi tới chỉ đứng yên tại chỗ, gã Người Qua Đường cười hiền chỉ vào cái ghế còn trống bên cạnh mình, có chút niềm nở nói:
“Đừng có đứng đó làm gì, ngồi với tôi này anh Phù Thủy.”
“Cứ gọi tôi Anlene là được, vậy tôi không khách sáo.”
Anlene gật đầu một cái đáp lại thiện chí của gã, cũng không nhăn nhó mà tự nhiên ngồi xuống ghế.
Hắn chống hai cùi chỏ lên bàn, một tay đỡ cằm rồi hỏi A:
“Tôi tưởng Miles mới là người đảm nhiệm việc thu thập tình báo cho 6000 ML mà, sao cậu và Hyo Min lại xuất hiện ở đây, tên kia bận gì khác ư?”
Mặc dù Anlene hỏi A nhưng Kim Hyo Min mới là người trả lời, cô nàng một tay cầm ly nước, tay còn lại nắm lấy tay A, lạnh nhạt đáp lại:
“Tụi này không có tới để thu thập tình báo, tôi với oppa chỉ là đang hẹn hò.”
A không nói gì, chỉ gãi đầu cười nhìn Anlene, nụ cười của gã nhìn có chút khờ, nhưng lại khiến hắn cảm thấy như trúng hàng tấn sát thương.
‘Chậc, xem ra mấy tên còn lại trong hội của hai người có thể tiết kiệm rất nhiều tiền cơm.’
Anlene thầm mỉa mai một câu, sau đó cho cô gái ngồi bên cạnh Kim Hyo Min một ánh mắt thông cảm, hắn thật không biết cô ta lấy đâu ra can đảm ngồi một mình ở chỗ này.
Cô gái này trạc tuổi với Kim Hyo Min, tạo hình rất sành điệu, bất kể là kiểu tóc, quần áo, phụ kiện, son môi đều vô cùng có cá tính.
Cô nàng có một gương mặt xinh xắn được tạo nên từ những đường nét nhu hòa, mềm mại, nhưng ánh mắt lại cực kỳ có tính công kích, tựa như một con thú săn mồi thiện chiến.
Bị Anlene nhìn bằng một ánh mắt thông cảm, đối phương quả thật chẳng hiểu ra sao, bèn đánh một cái vào bắp tay Kim Hyo Min bên cạnh, thấp giọng hỏi:
“Này, anh này là ai ó bà?”
Mặc dù cô ta làm ra vẻ hỏi nhỏ nhưng ở đây ai cũng nghe được giọng nói có vài phần nũng nịu đó.
Hyo Min thổi ra một dấu chấm hỏi, hờ hững liếc cô nàng một cái rồi đáp lại với âm thanh nghe có phần phiền chán:
“Giả bộ cái gì, không phải mới giới thiệu sao, tai điếc rồi?”
“...”
Thấy cô ta bỗng nhiên câm nín, chỉ biết phồng mang trợn má, Anlene không khỏi có chút buồn cười, nhưng hắn xưa đâu bằng nay, sau khi học một khóa cùng với Snape, khả năng kiểm soát cảm xúc của hắn đã tốt hơn trước không ít, có thể dễ dàng kìm chế lại nụ cười của mình.
Nhưng câu nói tiếp theo của Kim Hyo Min lại khiến cho nét mặt của hắn có chút cứng ngắc.
“Video hôm trước mới xem đã quên, óc bỏ thùng rác rồi? Là Kỵ Sĩ Chổi đó, ờ phải, bây giờ kêu là Phù Thủy.”
Thái độ của cô nàng vẫn rất tùy ý, nhưng Nguyễn Văn A lại giống như sợ cô bạn kia sẽ không nhịn được hắt nước vô mặt đối phương, hoặc cũng lo ngại Anlene móc đũa phép ra niệm chú, nên vội vàng cười gượng nói:
“A ha ha, đây chính là nhân vật mới nổi gần đây của quận mười ba, bậc thầy phép thuật có tiếng, Phù Thủy Anlene.”
Gã giới thiệu Anlene với cô bạn của Hyo Min, sau đó cũng nhân tiện quay sang giới thiệu cho hắn về đối phương:
“Còn đây là Fancy Girl, Yui, bạn cùng trường đại học của Hyo Min, cũng là phú bà nổi danh trong giới siêu nhiên tại New Era đấy!”
Yui lườm hai người A và Hyo Min một cái, sau đó chợt quay sang nở một nụ cười dịu dàng với Anlene, ép giọng ra vẻ đáng yêu nói:
“Em là Yui, rất là dzui khi biết anh á, Phù Thủy-san!”
Anlene cảm thấy có chút nổi da gà với âm thanh này, nhưng nghe A giới thiệu rằng Yui là phú bà trong giới, hắn chỉ có thể nặn ra một nụ cười tự cho là thân thiện đáp lại:
“Thật hân hạnh được biết cô, tôi là Anlene.”
“Thiệt vậy ỏ?”
Yui đưa tay lên che miệng, hai mắt tròn xoe tỏ vẻ bất ngờ, sau đó ngại ngùng nói:
“Dzị Phù Thủy-san có muốn thay đổi tạo hình ngầu hơn hông, đó là năng lực của em ó. Mỗi kiểu em chỉ nhận của anh chín mươi chín Đá Thực Tại thôi, rất rẻ phải hông nè!”
“...”
Anlene hình như đã nhận ra vì sao cô gái này lại được A là phú bà.