0
Anlene lập tức hiểu ra, cái biểu hiện vừa dẹo vừa nhựa trước đó của Yui hóa ra chỉ là vì muốn kiếm tiền từ chỗ mình, chứ cô nàng này không hề có ý nghĩ gì khác.
‘Cũng may là cô ẻm không có cái ý nghĩ đó, loại hình này thật không phải phù thủy nhỏ ta đây có thể chịu nổi.’
“Ha ha, không cần đâu, tôi không quá bận tâm về vấn đề này, cảm ơn lòng tốt của cô.”
Hắn cười xòa đáp lại, len lén lau một vệt mồ hôi lạnh vốn không tồn tại, trong lòng lại sinh ra một vài thắc mắc khác.
‘Theo cô ta tự giới thiệu thì dường như năng lực của ẻm cũng không thích hợp để chiến đấu, cũng không phải loại năng lực gì quá đặc biệt giống Siêu Trộm.’
‘Vậy cái danh phú bà này rốt cuộc từ đâu mà có, cũng không thể thật sự thông qua làm tạo hình cho người khác mà kiếm được chứ?’
Theo tư duy của Anlene, hắn không cho là sẽ có nhiều người chịu chi tiền chỉ để làm tạo hình, hơn nữa còn phải chi không ít để Yui có thể được xưng là phú bà.
Nhưng rồi chuyện xảy ra ngay sau đây khiến hắn biết ý nghĩ của bản thân thật sự sai quá sai.
Lúc này chỉ thấy có hai người đi đến bàn của họ, đó là một gã đàn ông cao to lực lưỡng cùng với một thanh niên cao gầy.
Gã đàn ông cao phải hơn hai mét, bắp tay phải to bằng bắp đùi của Anlene.
Gã trực tiếp ngồi xuống sàn của quán bar, chỉ lên đầu mình rồi lớn giọng nói:
“Hey Fancy Girl, vẫn cứ kiểu lần trước, nhưng đổi cho anh đây màu tím, chỗ nhọn nhất định phải phát sáng nhé!”
Yui lập tức sáng mắt lên, nhảy tới chỗ gã đàn ông, đồng thời đáp:
“Có ngay đây anh yêu!”
Cô đứng đằng sau lưng gã, hai tay nắm lấy tóc của đối phương hết kéo rồi vuốt, sau một lúc liền có chuyện thần kỳ xảy ra.
Mái tóc đen vốn thưa thớt tóc của gã đàn ông lực lưỡng lúc này đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, biến thành kiểu tóc giống như của Super Saiyan, vô cùng dày đặc, màu tóc cũng từ đen đổi sang tím, hơn nữa nhiều chỗ đuôi tóc còn tỏa ra hào quang, trông vô cùng kỳ quái nhưng cũng hết sức nổi bật.
Yui sau khi làm xong thì đi đến đối diện gã đàn ông, hai tay ôm mặt ra vẻ đáng yêu nói:
“Oa, thật là ngầu quá đi! Trên đời này chỉ có anh mới thích hợp với kiểu tóc này mà thôi, nhưng mà hình như vẫn thiếu thiếu gì đó…”
Cô nàng mím môi lại, trông nét mặt giống như tạm thời nghĩ không ra là thiếu cái gì.
Gã đàn ông nhận tấm gương từ thanh niên bên cạnh để chiêm ngưỡng bộ dạng của mình lúc này, gã đưa tay lên vuốt một cái, nở nụ cười lộ rõ sự hài lòng.
Nghe được lời nói vừa rồi của Yui, gã liền vỗ ngực một cái, ra vẻ hào phóng nói:
“Thiếu cái gì cô em cứ việc bổ sung, anh đây vừa mới làm một vố lớn, Đá Thực Tại không phải là vấn đề.”
Yui lập tức hét lên kinh ngạc:
“Honto ni? Á, em biết thiếu cái gì rồi, sẽ xong ngay thôi.”
Rồi cô nàng lại đến gần quơ tay múa chân khắp người gã đàn ông lực lưỡng.
Ở phía còn lại, trông thấy Anlene dùng ánh mắt tò mò nhìn chuyện đang xảy ra, Nguyễn Văn A bèn nghiêng người sang nói nhỏ với hắn:
“Năng lực của Yui cũng không bình thường đâu, kiểu tóc do cô ấy tạo ra có thể duy trì được rất lâu, hơn nữa có đội nón cũng không sợ xẹp, đánh nhau không sợ loạn, mưa gió bão bùng đều không làm gì được.”
“Rất nhiều người trước khi vào Siêu Hiện Giới đều thích ghé qua chỗ Yui làm tạo hình.”
Anlene nghe vậy gật gật đầu, qua lời giải thích này của A, hắn coi như tạm hiểu được vì sao Yui có thể trở thành phú bà, dù sao ai mà không có nhu cầu được thể hiện bản thân, mà thể hiện bằng ngoại hình lại là một trong những cách đơn giản nhất.
Quan trọng là năng lực tạo hình của Yui còn mang theo hiệu quả giống trong truyện tranh, PK ba trăm hiệp thì kiểu tóc vẫn cứ yên nguyên, có thể xưng là tuyệt không thể tả.
Nhưng điều này đối với Anlene lại không quan trọng, một kẻ thường xuyên chơi game thâu đêm suốt sáng như hắn, đầu bù tóc rối là chuyện thường ngày, ăn mặc cũng chỉ cần đơn giản thoải mái là được, nên hắn không cho là cô nàng này có thể kiếm được đồng nào từ mình.
Đó là cho đến khi hắn nhìn thấy Yui thay đổi hình dáng D-Shift của gã thanh niên cao gầy kia, biến nó thành một chiếc vòng tay khá là lòe loẹt.
‘Ừm?’
Anlene khẽ nhíu mày, bản thân hắn trước đó cũng không phải không thử qua phép biến hình lên D-Shift, nhưng dù cố cách mấy cũng không thể thực hiện, cho dù chuyện hắn muốn làm chỉ là thêm một số hoa văn cổ ngữ trên nó mà thôi.
Hắn hoài nghi D-Shift rất có thể không phải sản phẩm khoa học kỹ thuật đơn thuần, mà còn bao hàm một số kỹ thuật huyền bí bên trong, có lẽ tương đương với một tạo tác luyện kim, thứ nằm trong năm ngoại lệ chính của Định Luật Gamp.
Trước đó Ryu không phải đã nói rồi sao, học viện Maror kia cũng có đóng góp cho sự ra đời của chiếc vòng tay này.
Vậy mà Yui lại có thể dễ dàng thay đổi ngoại hình của nó, đừng nói là người khác, bản thân Anlene cũng nhịn không được muốn sử dụng dịch vụ này của cô nàng.
Dù sao bất kỳ ai vào Siêu Hiện Giới cũng phải mang theo D-Shift, chẳng cần thống kê cũng biết, không có bao nhiêu người trong số họ muốn đeo một cái vòng tay cùng kiểu với một đống người khác.
Giả sử như lúc này có một người nhảy ra nói, tôi có thể khiến chiếc vòng tay của các vị trở nên độc nhất vô nhị, liệu bọn họ sẽ quá bận tâm đến một số Đá Thực Tại không quá đáng kể sao?
Dựa trên loại tâm lý này, nếu Yui không trở thành phú bà thì còn ai thành phú bà?
Nhưng rồi câu nói tiếp theo của cô nàng kéo Anlene trở về với một thực tế phũ phàng.
“Của các anh yêu hết bốn trăm nhé, em xin cảm ơn! Chúc hai anh chuyến mạo hiểm lần này thắng lợi vẻ vang nha, mãi yêu, moah!”
Trong D-Shift của hắn bây giờ đến một viên Đá Thực Tại cũng không có, đừng nói thay đổi toàn bộ tạo hình vòng tay, muốn khắc một chữ lên đó cũng không được.
Nghĩ tới chuyện này, hắn bỗng nhận ra tình hình tài chính của bản thân thật không quá khả quan.
Tiền liên bang còn lại trong tài khoản không phải quá dư dả, phải sống tiết kiệm từng ngày, đến cả đèn điện cũng không dám xài nhiều.
Học tập Khóa Học Tự Chọn Của Các Bậc Thầy Phép Thuật thì phải trông cậy hết vào số Galleon ít ỏi hiện có, chắt chiu từng đồng.
Đá Thực Tại? Ha ha, Đá Thực Tại gì, hắn không biết.
Nhớ tới mục đích ban đầu của mình khi tới chỗ A, hắn bèn hỏi gã xem có biết gì về đãi ngộ hay khả năng ứng tuyển vào quán Mắt Ruồi không, nhưng lại được cho hay là nhân viên ở chỗ này đều là do bọn họ tự mình đi chọn, chưa từng đưa ra thông báo tuyển người.
Trước đó cũng không phải là không có người xin ứng tuyển làm việc ở đây, nhưng tất cả đều chẳng nhận được phản hồi gì.
Lúc này A còn đưa menu của quán Mắt Ruồi cho hắn, với mỗi món thức uống trên đó có giả cả dao động từ mười mấy đến hơn trăm Đá Thực Tại một ly.
Anlene: “...”
‘Không được, phải về nhà tranh thủ luyện thành Bế Quan Bí Thuật, sớm ngày vào Siêu Hiện Giới kiếm tiền.’
Ôm quyết tâm như vậy, hắn đưa tay từ chối nhận menu của A, lắc đầu nói:
“Không cần đâu, tôi phải về rồi, cũng không tiếp tục làm phiền cậu và Hyo Min hẹn hò.”
A: “A…”
Yui lúc này cũng vừa trở lại bàn, nghe hắn nói vậy liền dùng một tay che miệng, mở to mắt ra vẻ ngạc nhiên nói:
“Ố? Sao anh lại về sớm thế, ở đây A-kun với Min Min là một đôi, anh cũng có thể kết đôi với em nha, vậy là đâu có ai làm phiền ai, đúng hông nà?”
“...”
Dù biết đây chỉ là một loại thủ thuật kiếm tiền của Yui, nhưng Anlene vẫn là không khỏi rùng mình vì cái giọng nhựa chảy nước của cô nàng.
Hắn khẽ lắc đầu, vuốt nhẹ tay áo hai cái, sau đó nhìn Yui và hai người A với ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên nói:
“Trên người tôi lúc này không có đồng nào, cho nên uống nước hay là tạo hình, vẫn là để dịp khác đi.”
Trước sự thẳng thắn không chút ngại ngùng này của hắn, cả ba người còn lại trên bàn nhất thời lâm vào trầm mặc, trong ánh mắt ít nhiều có mấy phần kinh ngạc.
Dù sao kẻ thích sĩ diện hão ai cũng gặp nhiều, nhưng bằng phẳng đường hoàng như Anlene lại là số ít.
Nhất là Yui, ánh mắt cô nàng nhìn hắn lúc này chợt có vài phần khác lạ, không còn nở nụ cười thẹn thùng giả tạo như trước, mà thay vào đó là một cái mỉm cười chân thật.
“Thế anh có muốn kiếm chút thu nhập thêm không?”
Trước câu nói này của Yui, lần này đến lượt Anlene cảm thấy bất ngờ, bởi giọng nói của cô nàng đã trở nên bình thường, vẫn rất dịu dàng dễ nghe, nhưng không còn dẹo như trước đó.