Trò chơi tiếp tục, và kết quả cũng không có gì đáng nói, đương nhiên là Anlene thắng hết mười ba lượt còn lại.
Quân bài mà hắn đoán cũng có độ lớn tăng dần đều, từ hai lên ba, từ ba lên bốn, từ bốn lên năm cho tới J, Q, K, A, Joker, tựa như sợ người ta không biết là hắn sử dụng thủ đoạn đặc thù để biến đổi các lá bài vậy.
A và Hyo Min ở một bên xem Anlene biểu diễn, sau chừng vài lượt họ cũng đã nhận ra, hắn thật ra đang dùng thứ giấu trong ống tay áo của mình để thực hiện trò phù phép này.
“Là cái que đó…”
Hai người liếc nhau, thì thầm to nhỏ.
[Đá Thực Tại: 294 / 10.000]
Anlene ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng lại thầm vui vẻ, nhìn số dư trên màn hình hiển thị của D-Shift, số Đá Thực Tại này hắn kiếm được thực sự là quá dễ dàng.
Dễ dàng tới độ hắn không khỏi cảm thấy nội tâm có chút băn khoăn, dù cho trước đó hắn đã cố ý không đoán toàn bộ mười bốn lượt đều là lá Joker.
Lúc này thính tai nghe được A và Hyo Min thủ thỉ với nhau, khóe môi hắn giật nhẹ hai cái, vẫn là nhịn không được đính chính:
“Là đũa phép, không phải cái que.”
Sau đó liền không che che lấp lấp nữa, trực tiếp rút đũa phép gỗ thông ra từ trong ống tay áo, vẫy nhẹ mấy cái, tạo thành một vài vệt sáng rực rỡ.
Đúng như A cùng Hyo Min phỏng đoán, hắn chính là dùng đũa phép để biến hóa các quân bài, dù sao trình độ của hắn bây giờ còn xa xa mới có thể tay không thi triển phép biến hình.
Hơn nữa việc không cầm đũa phép một cách hẳn hoi khiến hiệu quả phép thuật của hắn yếu đi rất nhiều, có thể làm được đổi hình lá bài đã là cực hạn, nếu đòi hỏi biến nó thành một vật gì khác thì hắn cũng đành bó tay.
Anlene cầm lấy một lá bài từ trên bàn lên, dùng đũa phép chỉ vào nó, một tay rung rung đũa phép với biên độ cực nhỏ, tay còn lại chậm rãi xoay chuyển lá bài, thần sắc lạnh nhạt mà chăm chú.
Theo động tác của hắn, mỗi lần mặt ngửa quân bài được xoay về phía Yui, hình bài trên đó lại thay đổi một lần, hết thảy mười bốn lần với mười bốn con bài khác nhau.
Yui trong lúc đó cũng rất là phối hợp mà lộ ra vẻ mặt sùng bái, hai mắt như có ánh sao lấp lánh, nếu không phải Anlene đã biết trước đối phương rất giỏi giả vờ giả vịt, e là cũng tưởng rằng cô nàng này thật sự đã bị trò vặt của mình chinh phục.
Hắn trả lá bài lại cho Yui, sau đó lại nghe đối phương vừa vỗ tay tán thưởng vừa nài nỉ nói:
“Phép thuật của anh thật sự quá đẹp trai đi, người ta thật muốn được xem nhiều nhiều nhiều hơn nữa! Phù Thủy-san có thể biểu diễn những thứ càng kỳ diệu hơn nữa được không, được hông á?”
Anlene nghe vậy, nghĩ tới việc gần như là lấy không gần ba trăm Đá Thực Tại từ chỗ cô nàng, cũng không từ chối mà gật đầu chấp nhận.
“Tuyệt dzời!”
Trong tiếng reo hò của Yui, hắn bắt đầu suy nghĩ xem mình có thể làm trò gì ảo diệu hơn với những gì sẵn có, dù sao cũng không thể đi bắt một con chuột về biểu diễn biến chuột thành ly.
Mặc dù hắn thấy chiêu đó có thể xưng là tuyệt diệu, chứa đầy nét mỹ lệ của phép biến hình, nhưng cũng không cho rằng người bình thường có thể thưởng thức được loại mỹ lệ đó, nhất là khi chỗ này còn là một quán nước.
Anlene cũng không suy nghĩ mất bao lâu, thoáng cái đã có chủ ý, đưa tay lấy đi bộ bài đã được Yui xếp gọn lại trên bàn.
Trong ánh mắt đầy vẻ mong đợi của đối phương, hắn tung mạnh bộ bài lên trên cao.
“Arresto Momentum!”
Một phát Bùa Làm Chậm ngay lập tức được niệm ra, theo sát phía sau chính là động tác quơ đũa thi triển phép biến hình của hắn.
Trong khoảnh khắc đó, năm mươi bốn lá bài bỗng nhiên biến mất không còn hình bóng, mà thay vào đó là các cánh hoa anh đào chậm rãi rơi xuống, không chỉ ở chỗ bàn của bốn người mà một ít còn phiêu tán sang những bàn khác.
Nghe tiếng vỗ tay của không chỉ Yui, hai người A cùng Hyo Min mà còn một số người ở những bàn xung quanh, hắn không khỏi thầm thở phào một hơi.
Một hơi biến hình hơn năm mươi vật thể, hắn kỳ thực không có trăm phần trăm nắm chắc, nhưng cũng may là đồ vật cần biến hình khá đơn giản, nên cuối cùng vẫn thành công mỹ mãn.
“Sugoi, sugoi! Còn gì nữa không, còn gì nữa không?”
Nghe âm thanh hồ hởi của phú bà, hắn còn có thể làm gì khác, tiếp tục thi triển đủ kiểu phép biến hình với các đồ vật có trên bàn, từ ly nước cho tới cái khăn lau, thậm chí là cả cái bàn được trang trí lại từ thùng phuy sắt cũng bị hắn biến hình ra đủ loại kiểu dáng.
Đợi đến khi đã không còn biết phải biến cái gì nữa, hắn mới dừng tay lại, ngồi xuống bàn rồi nói với Yui:
“Năng lực của tôi còn nông cạn, chỉ có thể làm tới đây thôi.”
Hắn xoa xoa cổ tay cầm đũa phép, đoạn lại nói:
“Chờ tôi học được thêm vài thứ, có dịp nhất định sẽ biểu diễn trò mới cho cô xem.”
‘Đương nhiên, dịp đó là khi nào thì phải xem độ hào phóng của cô rồi, Fancy Girl.’
Câu này thì hắn không nói thành tiếng.
Thấy Anlene không còn tiếp tục biểu diễn, Hyo Min thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng vỗ tay hai cái rồi tiếp tục hút từng ngụm nhỏ trong ly nước của mình, thái độ không mặn không nhạt.
A thì cho hắn một ngón tay cái, trong ánh mắt có vài phần hâm mộ, không phải đối với Anlene mà chỉ đơn thuần là phép thuật của hắn.
Chỉ có Yui là trưng ra vẻ mặt tiếc nuối vô cùng cường điệu hóa, tựa như một đứa trẻ trong ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè.
“Hết rồi hả?”
Cô nàng mím môi làu bàu, giọng buồn như người mất sổ gạo, rồi bỗng nhìn về phía cây đũa phép của hắn, chắp hai tay trước người, ra vẻ tội nghiệp nói:
“Phù Thủy-san, có thể cho em mượn cây đũa phép siêu siêu thần kỳ của anh được hem, em chỉ xem một chút xíu thôi, được hông dạ?”
A và Hyo Min chợt bốn mắt nhìn nhau, đồng thời sinh một cảm giác khá quen thuộc, mỗi lần đối phương gây chuyện, bất kể lớn nhỏ thì họ đều có cảm giác này.
‘Con nhỏ này lại định giở trò gì?’
Khi nãy hai người có một câu chưa nói, đó là mặc dù Yui thua mười lăm ngàn trong năm phút, nhưng chẳng lâu sau đó, cô nàng lại dùng biện pháp khác kiếm về được hai mươi ngàn từ kẻ đã thắng số Đá Thực Tại đó.
Thấy nãy giờ Anlene khá là thoải mái chiều theo yêu cầu của Yui, hai người còn định lên tiếng khuyên răn, nào ngờ lời còn chưa ra khỏi miệng đã nghe hắn nói:
“Không được.”
Anlene khẽ lắc đầu, giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên định.
“Tại sao ó?”
Hai mắt Yui rưng rưng, tựa như sắp khóc tới nơi.
Hắn lại làm như không thấy, chậm rãi đáp lại:
“Đũa phép đối với phù thủy mà nói, giống như thanh gươm của kiếm khách, khẩu súng của binh sĩ, ngọn đuốc của người đi trong bóng tối, túi nước của con dân sa mạc, không được phép tách rời, tôi không thể đưa cho cô được.”
Gặp Anlene đã nói đến mức như vậy, hai con ngươi Yui chợt đảo một vòng, âm thanh nói chuyện lại trở nên bình thường.
“Vậy xem ra phép thuật của anh phụ thuộc hết vào cây đũa phép này ha, Phù Thủy-san.”
Anlene mỉm cười, đáp lại một cách lập lờ:
“Cũng không hẳn là thế.”
Yui cũng cười, hai mi mắt cong cong nhìn hắn, đưa ra một đề nghị mới:
“Vậy chúng ta chơi thêm một trò chơi nữa đi, nếu như Phù Thủy-san có thể làm phép mà không cần tới cây đũa này, em sẽ miễn phí làm một lần tạo hình cho anh.”
Ánh mắt cô nàng lộ rõ tính công kích, nói:
“Nhưng nếu anh thua thì phải cho em mượn xem đó, anh thấy thế nào, Phù Thủy-san?”
Anlene nghe xong, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô nàng một lúc, đối phương cũng hết sức thoải mái đối mắt với hắn, không có vẻ gì là chột dạ.
Hắn không rõ Yui ôm mục đích gì khi cứ đòi mượn đũa phép của hắn cho bằng được, nhưng mặt ngoài vẫn hết sức trấn định, lạnh nhạt đáp:
“Được.”
Vừa hay hắn cũng đã muốn thay đổi vẻ ngoài của D-Shift từ lâu.
Thế là trong ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc của Yui lẫn hai người A cùng Hyo Min, hắn ném mạnh cây đũa phép trong tay lên trời, sau đó búng ngón tay một cái, đồng thời thấp giọng niệm chú.
“Expelliarmus.”
Một tia sáng màu đỏ bắn ra từ cây đũa phép đang ở trên không, tiếp nối với ngón tay của hắn, tạo thành một sợi dây liên kết, lấy tốc độ chóng mặt kéo nó trở về nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.
---Loading---
Xin cảm ơn những người đã đọc được tới đây và chúc cho các ngài một năm mới bình an, khỏe mạnh.
Đồ vô dụng này vẫn quỳ cầu các ngài chia sẻ truyện đi nơi khác, tặng hoa đề cử, đánh giá 5 sao, tặng quà, tương tác cho truyện aaaa!!!
0