Mũ Phân Loại nói tiếp:
“Dù sao thì bùa chú học được phát triển đến hiện tại, mục đích chủ yếu là để phù thủy có thể dùng phép một cách nhanh chóng, đơn giản và thuận tiện nhất trong khả năng, sao có thể rườm rà giống như ngươi vừa mới làm.”
“Thì ra là vậy, cảm ơn ngài Mũ!”
Anlene chợt lộ vẻ hiểu ra, nói tiếng cảm tạ rồi bắt đầu làm ra thay đổi trong thao tác theo như lời của Mũ Phân Loại, tập trung chuyển động vào phần cổ tay.
Lúc này chỉ thấy cây bút chì trong tay hắn giống như bị quơ lung tung, quỹ tích chuyển động không còn rõ ràng như mới nãy.
“Biên độ vẫn còn quá lớn.”
Tiếp tục nghe Mũ Phân Loại chỉ ra khiếm khuyết, Anlene lập tức ghi khắc, thu hẹp biên độ cử động của cổ tay.
Sau đó chính là:
“Như vậy lại quá hời hợt, động tác bị biến dạng rồi!”
“Là cổ tay, không phải cả cánh tay của ngươi.”
“Quá chậm!”
“Ngươi chỉ đang rung rung tay thôi.”
“Nắm chặt như vậy làm sao thao tác cho đúng?”
“Ngươi cầm như vậy, không cần Bùa Giải Giới thì đũa phép của ngươi cũng rơi lúc nào chẳng hay.”
“Đúng vậy, giữ mức độ vừa phải thôi!”
…
Sau chừng nửa giờ đồng hồ, Anlene cuối cùng cũng đã vung đũa chính xác theo quỹ tích mà Bùa Thắp Sáng Đũa yêu cầu, hơn nữa còn có thể làm liên tục ba mươi lần mà không mắc phải sai lầm.
Mặc dù cổ tay lúc này đã hơi có cảm giác nhức mỏi, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng láng, trên mặt vẫn lộ rõ vẻ nhiệt tình như lúc đầu.
Phương thức niệm chú đã chuẩn theo âm vị, thao tác vung đũa đã đạt đến yêu cầu, việc kế tiếp chính là kết hợp cả hai thứ này lại với nhau.
Niệm thần chú và vung đũa phép cùng một lúc.
Hành động này thật ra không hề đơn giản, nếu xem chuyển động của đũa phép là một đoạn đường thì việc niệm chú giống như ném một vật lên đoạn đường đó, vật đó nằm ở đâu thì tùy vào thời điểm câu thần chú được phát ra.
Trong phần chú thích của hình vẽ hướng dẫn, có ba vị trí thích hợp nhất để cắt vào là điểm bắt đầu, điểm kết thúc và đoạn ngay giữa chiếm một phần ba cả đoạn đường.
Tức là Anlene cần niệm phép đúng vào lúc đũa phép bắt đầu hoặc kết thúc chuyển động, hoặc là trong lúc chuyển động đã đi được một phần ba và chưa đi quá lố hai phần ba quỹ tích.
Theo như nội dung trong sách, lựa chọn thứ ba là có độ khó cao nhất, cho nên cũng là phương thức làm phép cho ra kết quả tốt nhất.
Thời điểm niệm chú càng đến gần vị trí trung tâm của quỹ tích chuyển động, hiệu quả của Bùa Thắp Sáng Đũa lại càng mạnh hơn, đây chính là tiền đề để học tập những biến tấu cao cấp hơn của Lumos là Lumos Solem, Lumos Duo và Lumos Maxima.
Anlene bây giờ chỉ là phù thủy năm thứ nhất vừa mới nhập môn, cho nên lựa chọn của hắn hiển nhiên không phải loại phương thức này, mà là hai cách đầu.
Thế là trong hơn nửa giờ sau đó, hắn rất nghiêm túc cầm bút chì thi triển bùa chú, khi thì niệm phép vào lúc bắt đầu, khi thì niệm phép vào lúc kết thúc vung đũa.
Trong quá trình này, có một điều Anlene không để ý đến là cây đũa phép hàng real được hắn đặt ở trên bàn thi thoảng lại lóe lên một tia sáng nhạt ở phần đầu đũa, tựa hồ có thể vụt sáng lên bất cứ lúc nào.
Đến bước này thì Mũ Phân Loại cũng không có gì có thể góp ý cho hắn được nữa, nó cứ thế yên tĩnh bất động ở trên bàn, hệt như bao chiếc mũ bình thường vốn không hề có tri giác khác.
Lại qua năm phút, khi cảm thấy công đoạn luyện tập với bút chì đến đây là đã đủ, Anlene quyết định dừng lại.
Hắn không vội lấy đũa phép tiến vào giai đoạn chính thức thực hành, mà thay vào đó rót cho mình một ly nước ấm để xoa dịu cuống họng đã có phần khô rát, sau đó lại ngồi thư giãn một lúc để xoa bóp cánh tay đã hơi nhức mỏi của mình.
Đợi đến khi cảm thấy bản thân đã nghỉ giải lao đầy đủ, Anlene mới vươn bàn tay tới chỗ chiếc đũa phép gỗ thông với lõi từ bột sừng Horned Serpent, giữ chắc lấy cán cầm của nó.
Không chặt cũng không lỏng, chỉ cần không dễ dàng tuột tay, giữ một mức độ vừa phải như Mũ Phân Loại đã nói với hắn.
“Điều quan trọng nhất để thi triển thành công một câu thần chú, chính là nằm ở sự quyết tâm.”
Anlene nhớ lại một câu mà bản thân đã đọc trong quyển sách thần chú, sau đó nhắm hai mắt lại.
Trong sách có nhắc đến một mẹo để luyện tập phép thuật một cách khá hữu hiệu, đó chính là tạo ra một hoàn cảnh cần thiết để sử dụng loại phép thuật ấy.
Khi nào con người ta cần đến ánh sáng?
Đó là khi họ bị bao vây bởi bóng tối.
Cánh tay phải của Anlene nâng lên đến ngang ngực, đũa phép được hắn giơ cao đến ngang mặt, trong lòng mang theo quyết tâm phải xua tan tất cả bóng tối.
Một giây, hai giây rồi ba giây.
Chợt, hắn mở mắt ra, bàn tay cầm đũa phép tạo ra một chuyển động thật nhanh với biên độ nhỏ, trông chỉ như đang run run.
Cùng lúc đó, hắn há miệng đọc ra thần chú, âm thanh không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại cho cảm giác cực kỳ vững vàng.
“Lumos!”
Ngay lập tức, trong căn phòng vốn đã đầy đủ ánh sáng để sử dụng, bỗng chốc xuất hiện một nguồn sáng còn lớn hơn, thậm chí nhiệt độ trong phòng tựa hồ còn ấm lên một chút.
Anlene nhìn ánh sáng phát ra từ trên đầu đũa phép của mình, chỉ thấy nó tựa như một mặt trời nho nhỏ, trên mặt hắn không khỏi hiện lên nét cười có phần mừng rỡ.
Hắn kìm không được chia sẻ sự vui sướng của mình với Mũ Phân Loại:
“Nhìn này, tôi thành công rồi, một phát ăn ngay!”
Mũ Phân Loại vui cười hớn hở đáp lại:
“À há, ngươi dùng được Lumos rồi, không cần phải chuẩn bị đèn pin nữa, thật là một thành tựu vĩ đại đáng được ghi vào lịch sử phép thuật!”
Anlene không để tâm đến lời chế nhạo của chiếc mũ, hắn vẫn cứ cười tủm tỉm nhìn ánh sáng phát ra từ chiếc đũa phép, tận hưởng cảm giác thành công mà nó mang lại.
Nhưng rồi chẳng mất bao lâu, nụ cười trên mặt hắn dần nhạt đi, bởi vì hắn bỗng nhận ra một vấn đề.
“Này ngài Mũ, mất bao lâu thì nó sẽ tắt?”
Hắn hỏi Mũ Phân Loại, chiếc mũ đáp:
“Sao ta biết được, nó còn tùy vào quyết tâm ngươi bỏ ra lúc niệm chú. Ít thì một hai giờ, nhiều thì có khi cả ngày.”
“...”
Anlene lâm vào trầm mặc, câu trả lời của Mũ Phân Loại thật ra trong sách cũng có nhắc qua, hắn chợt nghĩ lại.
Sau đó hắn đọc lại toàn bộ nội dung về Bùa Thắp Sáng Đũa có trong sách hướng dẫn, vẫn không tìm thấy cách để chủ động tắt đi ánh sáng của Lumos.
Tựa lưng vào ghế, nhìn ánh sáng tỏa ra từ đầu đũa, Anlene bỗng nhớ đến một trò chơi ăn theo IP về thế giới phép thuật, trong đó để dập đi ánh sáng của Lumos, hình như có một câu thần chú rất đơn giản gọi là…
“Nox.”
Ánh sáng nơi đầu đũa bỗng nhiên biến mất, hắn cứ thế thờ ra một hồi, sau đó trên mặt bỗng toát ra vẻ giật mình kinh hãi, hậu tri hậu giác bản thân vừa mới có cử động rất không an toàn.
Hắn vậy mà không thông qua thử nghiệm và luyện tập đã tùy tiện sử dụng bùa chú, hơn nữa còn là loại bùa chú không được hướng dẫn.
Có lẽ thế giới phép thuật màu nhiệm, huyền bí và đầy cám dỗ đã khiến hắn đánh rơi mất sự cẩn trọng của mình trong khoảnh khắc đó.
Nhưng chuyện cũng đã rồi, Anlene không phải là người sẽ cứ canh cánh về những sai lầm không thể cứu vãn.
Thay vào đó, hắn tự nhủ lòng không thể mắc sai lầm tương tự thêm một lần nào nữa, ghi khắc thật sâu trong đầu, sau đó liền cố gắng hồi tưởng lại quá trình làm phép mới nãy của mình.
Hắn nhớ được, bản thân lúc ấy chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến trò chơi kia, nhớ lại câu thần chú đó, kế tiếp không biết vì nguyên nhân gì mà hắn chợt vung vẩy đũa phép theo quỹ tích ngược lại với Lumos, cùng lúc đó cũng đọc thần chú, thế là liền sử dụng thành công.
“Tại sao lại như vậy?”
Anlene bỗng cảm thấy có phần mờ mịt, thật chẳng hiểu nổi logic trong đó.
Hắn phí bao công sức để luyện tập thần chú, tuân thủ trăm phần trăm theo sách hướng dẫn mới đạt yêu cầu, bây giờ vậy mà lại tùy tiện nghĩ đến một câu thần chú chưa từng học qua cũng có thể sử dụng thành công.
Đúng lúc này, giọng nói của Mũ Phân Loại chợt vang lên:
“Hai mươi lăm năm mới thức tỉnh năng lực phù thủy, quả nhiên mang trong mình tài năng không thể coi thường.”
Âm thanh của chiếc mũ nghe giống như nó vừa hiểu ra gì đó, mang theo mấy phần cảm thán.
“Ông biết cái gì ư?”
Trước câu hỏi của Anlene, Mũ Phân Loại không đáp mà hỏi ngược lại:
“Có phải ban nãy ngươi vẫn luôn không ngừng nghĩ cách làm sao để dập đi ánh sáng?”
“Đúng vậy.”
Anlene gật đầu, sau đó chờ đợi chiếc mũ nói tiếp.
Âm thanh của Mũ Phân Loại bỗng trở nên giống như đang kể lại, mang theo giọng điệu nhẹ nhàng, xa xưa:
“Phù thủy xuất hiện từ thuở nào, không ai biết được, khi người ta biết đến từ phù thủy, thì phù thủy đã có rồi.”
“Rất lâu, rất lâu trước đây, trước cả khi ta tồn tại, Muggle thời cổ đại lầm tưởng một số phù thủy chính là những vị thần, bởi vì họ không cách nào lý giải vì sao những kẻ đó lại có quyền năng siêu nhiên đến vậy.”
“Tạo ra nước, gọi ra lửa, thay đổi thời tiết, lên trời xuống đất, biến hóa vạn vật, cầm chân tử thần, giống như không có gì là một bậc thầy phù thủy không thể làm.”
“Mà phù thủy có thể làm như vậy, chỗ căn bản nằm ở tâm linh siêu cường của họ, chỉ đơn giản là vì…”
“...họ muốn.”
0