“Một câu thần chú có thể làm được gì?”
“Tạo ra nước, gọi ra lửa.”
“Để con người bay lên, để loài chim hạ xuống.”
“Khiến đồ vật đột ngột biến mất, hay cũng như đột ngột xuất hiện.”
“Làm choáng một người, h·ành h·ạ một người, điều khiển một người và g·iết c·hết một người.”
“Hoặc nó cũng có thể giúp đỡ một người, giải cứu một người, chữa trị một người và bảo vệ một người.”
“Chỉ cần một cái vung đũa, một pha niệm chú chính xác, hoặc chẳng cần gì cả, biến thứ không thể thành có thể chỉ trong chớp mắt, đó chính là sự thần kỳ của phép thuật.”
“Các câu thần chú tùy vào mức độ gây hại của chúng mà thường được phân chia thành bốn loại là:
[Bùa Ếm]
[Tà Chú]
[Quỷ Thuật]
[Lời Nguyền]
Quyển sách này chỉ đề cập tới những câu thần chú đa phần ở loại Bùa Ếm và một số ít Tà Chú, không bao gồm một số loại Bùa Ếm đặc biệt như Bùa Thần Hộ Mệnh - Expecto Patronum, hay một số phép thuật đặc thù như Ảo Ảnh Hiện Hình/Di Hình - Apparition/Disapparition…”
Ngoại trừ những nội dung trên đây, quyển sách còn giải thích và phân biệt rõ ràng sự khác nhau giữa Bùa Ếm, Tà Chú, Quỷ Thuật và Lời Nguyền.
Anlene cẩn thận gặm cắn từng chữ, nhưng hắn vẫn canh cánh trong lòng với việc sự phân chia này là tùy theo mức độ gây hại.
Hắn cũng không cho là một phát Diffindo hay Incendio - thuộc loại Bùa Ếm - nhắm thẳng vào người sẽ tạo ra thiệt hại kém hơn so với Flipendo - thuộc loại Tà Chú hay Petrificus Totalus - thuộc loại Lời Nguyền.
Thế là Anlene mang vấn đề này ra hỏi Mũ Phân Loại.
Trái với vẻ cà lơ phất phơ như mọi khi, lần này chiếc mũ đáp lại với giọng rất nghiêm túc:
“Nếu sự gây hại ra bên ngoài không phải là cách phân chia chính xác, vậy sao ngươi không nghĩ đến những tổn hại tác động vào bên trong?”
“Ồ?”
Bàn tay đang dùng nĩa lấy mì của Anlene chợt khựng lại, hai mắt hắn mở to hơn, thấp giọng nói:
“Cho nên mức độ gây hại ở đây không được đo đạc trên chủ thể bị làm phép, mà là chính bản thân người sử dụng sao?”
Động tác lấy mì được tiếp tục, trước khi bỏ vào mồm thêm một ngụm to, hắn nói:
“Nếu giải thích như vậy thì hợp lý hơn rồi, dù sao kẻ không phải fan trung thành như tôi cũng biết ma thuật hắc ám sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực cho phù thủy sử dụng chúng.”
Trong âm thanh xì xụp cho Anlene tạo ra, Mũ Phân Loại buông giọng như đang cảnh cáo:
“Dù muốn hay không, khát vọng tước đi những sinh mệnh khác của kẻ sử dụng Lời Nguyền Giết Chóc sẽ bị phóng đại tùy theo mức độ sử dụng, kẻ dùng Lời Nguyền Độc Đoán càng có dục vọng khống chế người khác, kẻ dùng Lời Nguyền Tra Tấn sẽ sinh ra ham muốn h·ành h·ạ hoặc bị h·ành h·ạ…”
‘Ừm?’
Anlene giống như nghe được có cái gì đó là lạ, nhưng hắn cũng không để tâm, vừa ăn vừa nghe chiếc mũ nói tiếp.
“...dù cho chỉ là một số Tà Chú, Quỷ Thuật ít gây hại như Melofors, Impedimenta, Titillando cũng sẽ khiến cho kẻ sử dụng chúng trong vô hình dần trở nên thích đùa bỡn, trêu chọc người khác.”
“Cho nên kẻ không có giáo sư dạy dỗ như ngươi, nhất định phải càng thêm cẩn trọng!”
Chiếc mũ trầm giọng cảnh cáo hắn, giọng nghe vô cùng nghiêm túc, nhưng ngay sau đó lại bỗng nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cười đùa tí tởn nói:
“Cơ mà có ta ở đây rồi, tối thiểu có thể đảm bảo ngươi sẽ không mất đi lỗ mũi.”
Anlene cười lạnh đáp lại:
“Vậy tôi phải cảm ơn cả xưởng nhà ông.”
“Há, không cần khách sáo.”
Hắn không nói gì thêm, nhanh chóng tập trung ăn nốt ít mì còn lại trong ly, uống một ngụm nước nóng rồi mới tiếp tục nghiên cứu quyển sách thần chú.
Anlene lật nhanh qua toàn bộ quyển sách, phát hiện chỉ có chưa đến năm mươi trang, hơn nữa có một phần ba nội dung trong số đó là hình vẽ minh họa, dù có vẻ đơn giỡn nhưng mỗi hình lại chiếm trọn cả một trang, ngoài ra phần nội dung bằng chữ được viết khá to, hơn nữa phần giãn dòng cũng cực hào phóng, không cố nhồi nhét chi chít chữ như sách vở thông thường.
Thế mà quyển sách này lại dày đến chừng một đốt tay, chủ yếu là do hai trang bìa dày cộm cùng với mỗi trang giấy bên trong phải dày hơn những trang sách bình thường đến ba bốn lần.
[Arresto Momentum, Alohomora, Colloportus, Glisseo, Lumos, Scourgify, Stupefy]
Hắn nhìn qua danh mục thần chú có trong quyển sách, quyết định chọn Lumos - Bùa Thắp Sáng Đũa - làm loại bùa chú đầu tiên mà bản thân học tập.
Dù sao thì ánh sáng thường được quan niệm là đại biểu cho sự khởi đầu.
Hắn nhanh chóng lật đến trang có nội dung về Bùa Thắp Sáng Đũa, sau đó lấy chiếc đũa phép gỗ thông của mình ra khỏi Mũ Phân Loại, nhưng không tiếp tục nắm lấy mà đặt sang một bên.
Tùy tiện sử dụng một câu thần chú mà bản thân chưa hiểu rõ rất có thể dẫn tới hậu quả đáng tiếc, Anlene đọc được câu này trong quyển sách mới đây thôi, đương nhiên không thể nào quên nhanh như thế được.
Hắn trước tiên phải học lý thuyết.
Những dòng chữ đầu tiên của phần hướng dẫn này là đôi lời khái quát qua về nguồn gốc cũng như công dụng của Bùa Thắp Sáng Đũa, chỉ có nhiêu đó thôi đã chiếm trọn một trang.
Ở ba trang kế tiếp, một trang là ghi lại những cổ ngữ cấu thành nên phép thuật này từ thời cổ đại, hai trang còn lại là hình vẽ minh họa cho động tác vung đũa để làm phép.
Theo như chú thích thì hình vẽ này chính là phiên bản đã được tổng hợp và đơn giản hóa của những cổ ngữ ở trang trước, chỉ cần phối hợp với đũa phép và thần chú là có thể sử dụng ra Lumos, không cần phải tìm hiểu, nghiên cứu những cổ ngữ rườm rà kia để sử dụng.
Trừ đó ra thì không còn hình vẽ nào nữa, phần nội dung còn lại chính là hướng dẫn về cách niệm chú, phát âm sao cho đúng, trọng âm được đặt ở đâu, loại cảm xúc cần có lúc niệm chú, thời điểm để phối hợp giữa việc niệm thần chú và thao tác vung đũa.
Sau cùng chính là một loạt các ví dụ về sai lầm trong việc sử dụng Lumos, chỉ ra điểm sai thường thấy ở đâu, cùng với những hậu quả mà các lỗi sai này mang đến, chỉ thế đã chiếm ba bốn trang sách.
Thế mới thấy sự cẩn thận trước đó của Anlene chẳng hề dư thừa.
Riêng một câu thần chú sơ cấp đã có nhiều điểm cần chú ý như thế, huống chi Bùa Thắp Sáng Đũa chỉ là một trong những phép thuật đơn giản nhất giữa hàng trăm loại bùa chú khác nhau.
Mà bùa chú học cũng chỉ là một trong số các lĩnh vực của thế giới phù thủy, ngoài ra còn có biến hình, thảo dược, ma dược, luyện kim, xem bói, cổ ngữ, sinh vật huyền bí, phòng chống nghệ thuật hắc ám, v.v…
Nghĩ đến còn có nhiều chân trời khác biệt như vậy chờ mình khám phá, Anlene không khỏi sinh lòng mong đợi, nhưng hành trình của hắn bây giờ phải bắt đầu từ nấc thang thứ nhất, Bùa Thắp Sáng Đũa.
Hắn đặt hai tay trên bàn, nhìn qua hướng dẫn trong sách, trầm giọng hô:
“Lumos!”
Lumos, đọc là LOO-mos, trọng âm đặt ở “Lu”.
Hắn niệm liên tục vài lần, tự thân cảm thấy đã nghe giống như trong sách miêu tả.
Nhưng Anlene không muốn tự thân cảm thấy, hắn cần nó PHẢI nghe giống với miêu tả trong sách.
Thế là hắn thử hỏi Mũ Phân Loại:
“Này, tôi niệm có chính xác chưa?”
Chiếc mũ quả nhiên không làm hắn thất vọng, nó đáp:
“Ngươi nhấn nhá hơi quá. Nhớ lần cuối cùng có phù thủy nhỏ niệm chú như ngươi, đũa phép của đứa nhóc ấy suýt nữa thì cháy khét.”
Nghe nó kể lại với giọng điệu có chút cười lên nỗi đau người khác, Anlene trầm mặc gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại niệm:
“Lumos…”
Không đợi hắn hỏi, Mũ Phân Loại đã buông lời phê bình:
“Yếu ớt như vậy làm gì, ngươi định soi sáng cho ai, mấy con kiến?”
“Lumos.”
“Há, cái này ta thích, chớp tắt chớp tắt rất đã mắt!”
“Lumos!”
“Chà, nếu ngươi chưa tới được trình độ của Godric, tốt nhất là không nên dùng câu thần chú này.”
“Lumos.”
“Ta nghe nói Muggle có một thứ gọi là đèn pin.”
“Lumos…”
“Hay là ngươi có thể…”
…
“Lumos!”
“Chuẩn sách giáo khoa.”
Sau đúng mười ba lần được Mũ Phân Loại sửa sai và “góp ý” cuối cùng Anlene cũng niệm ra một câu thần chú được chiếc mũ công nhận.
Hắn lập tức hồi tưởng lại cách mà bản thân vừa mới niệm chú, cố gắng ghi khắc nó vào trong đầu, rồi lại tiếp tục luyện tập niệm chú.
Sau hai ba lần có chút sai lệch nhỏ, trong bảy lần niệm tiếp theo, gặp Mũ Phân Loại không còn lên tiếng cà khịa mình nữa, Anlene mới hơi yên tâm, nhưng vẫn tiếp tục niệm thêm hai mươi lần nữa cho quen.
Tạm xong phần niệm chú, hắn bắt đầu chuyển sang thao tác vung đũa.
Đương nhiên, vì để đảm bảo an toàn, Anlene không rớ tới cây đũa phép gỗ thông của mình, thay vào đó hắn dùng chiếc bút chì dài có sẵn ở trên bàn để làm vật thay thế.
Học theo hình vẽ minh họa, hắn nắm chặt chiếc bút bằng bốn ngón tay, riêng ngón út co lại để đỡ phần đầu dưới của bút, sau đó dựa theo từng hình hướng dẫn mà chậm rãi vung vẩy.
Nhìn hắn quơ múa được một hồi, tựa như đang vẽ tranh trên không khí, Mũ Phân Loại lúc này mới bỗng lên tiếng:
“Làm gì có ai quơ đũa phép lộ liễu như ngươi.”
Anlene lập tức dừng lại, thành tâm thỉnh giáo hỏi nó:
“Tôi nên làm thế nào mới đúng?”
Chiếc mũ khá hài lòng với thái độ này của hắn, nó đáp:
“E hèm, thật ra thì phần lớn cử động đều sẽ tập trung ở cổ tay của ngươi mà thôi, vậy nên lúc làm phép, chuyển động của đũa phép sẽ không rõ ràng giống như ngươi mới vừa làm đâu.”
0