Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 80: Phân tầng

Chương 80: Phân tầng


Snape ung dung không vội, bắt đầu giảng giải rõ ràng cho Anlene nghe.

“Làm cho tâm trí trở nên trống rỗng, đó là bước đầu tiên, cũng là biện pháp đơn giản nhất để chống lại sự xâm lấn tinh thần.”

“Chỉ là như ngươi đã đích thân trải nghiệm, lúc tâm trí trở nên trống rỗng, ngươi cũng rơi vào trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, không bằng một kẻ thiểu năng, chẳng thể làm được bất kỳ chuyện gì.”

“Chỉ bảo vệ mỗi đầu óc của mình, còn lại để mặc cho kẻ thù xâu xé, Occlumency đương nhiên không thể nào là một thứ phép thuật tệ hại như vậy được.”

“Cho nên, bài học tiếp theo của ngươi, sau khi làm cho tâm trí trống rỗng, đó chính là phân tầng tâm trí.”

Snape vừa dứt lời, Anlene liền thấy đối phương cầm lấy một bình ma dược đưa ra trước mặt mình, bên trong chứa hai thứ chất lỏng một xanh một đỏ, tình trạng của hai thứ chất lỏng đó lúc này cũng có phần khá là kỳ lạ.

Chúng không hề trộn lẫn với nhau, trái lại hoàn toàn tách biệt, chất lỏng màu đỏ chiếm giữ nửa trên, chất lỏng màu xanh chiếm giữ nửa dưới của bình, dù cho Snape có nghiêng đảo thế nào thì chúng vẫn cứ không chịu dung hòa dù chỉ là một giọt.

“Một tầng tâm trí trống rỗng, hứng mũi chịu sào khi gặp xâm lấn.”

“Một tầng tâm trí tiếp tục hoạt động mạnh, để ngươi có thể bảo trì tư duy, hoạt động như thường.”

Sau đó Anlene lại thấy đối phương lắc nhẹ chiếc bình một cái, thứ chất lỏng thứ ba đột ngột xuất hiện trong bình, nó có màu vàng, nằm ngay giữa chất lỏng màu đỏ và màu xanh, cũng hoàn toàn không hề hòa lẫn với chúng.

Âm thanh gần như vô cảm của Snape tiếp tục vang lên:

“Hay nếu như ngươi càng cao tay hơn, vậy cũng có thể tiếp tục phân tầng, hình thành nên một tầng tâm trí khác, tô điểm nó bằng những ý nghĩ, ký ức tưởng như thật mà lại giả, đánh lừa những kẻ có thể xuyên phá tầng tâm trí trống rỗng của ngươi, khiến chúng tưởng rằng đã đạt được thắng lợi.”

Snape tiếp tục lắc nhẹ chiếc bình, khiến thứ chất lỏng thứ tư, thứ năm rồi thứ sáu xuất hiện.

“Ngươi càng phân ra được nhiều tầng, sức phòng hộ của Bế Quan Bí Thuật lại càng kiên cố, kẻ xâm lấn sẽ càng khó mà biết được, những điều mà chúng đã nhìn thấy trong trí óc của ngươi, rốt cuộc có phải là sự thật cuối cùng hay không.”

“Đương nhiên, nếu như gặp phải một bậc thầy Chiết Tâm Bí Thuật, dù cho ngươi có phân ra một trăm tầng, một ngàn tầng tâm trí, thì chuyện bị xuyên phá cũng chỉ là vấn đề thời gian.”

“Để chống lại chuyện đó, điều mà ngươi cần làm chính là…”

Lời giảng chợt tạm dừng ở dây, đối phương lắc mạnh bình ma dược một cái, trong ánh nhìn chăm chú của Anlene, toàn bộ các chất lỏng khác màu trong bình bỗng chốc hòa lẫn vào nhau, không còn cách nào phân biệt được nữa.

“...đánh tan toàn bộ vách ngăn, để thật là giả, mà giả cũng là thật, lẫn lộn với nhau không cách nào tách rời.”

“Đến lúc đó, chỉ ngươi mới có quyền quyết định, những ý nghĩ nào sẽ là thứ mà kẻ xâm lấn đọc được, cũng như những ý nghĩ đó, rốt cuộc là thật hay là giả.”

Anlene từ đầu đến cuối vẫn dõi theo bình ma dược trong tay Snape, nghe rõ từng câu từng chữ được đối phương thốt ra khỏi miệng, không khỏi tưởng tượng đến viễn cảnh bản thân có thể làm được những điều vừa mới nghe qua.

Nhưng rồi Snape bỗng nhiên vứt bình ma dược trong tay sang một bên, rút đũa phép ra cầm ở trong tay, nhìn hắn bằng nửa con mắt, lạnh lùng nói:

“Dường như ta đã lỡ lời, nói những điều còn quá xa vời với ngươi, khiến ngươi sinh ra một số ảo tưởng không đáng có, về những thứ mà chưa chắc cả đời ngươi đã có thể làm được.”

Nghe đối phương nói như vậy, thần sắc của Anlene vẫn như thường, nọc độc của rắn chúa ở cường độ này thật chẳng hề hấn gì với hắn, huống chi hắn vẫn có niềm tin không nhỏ vào khả năng học tập của mình.

Không nói đến trộn lẫn thật giả, nhưng đối với chuyện phân ra nhiều tầng tâm trí, bện ký ức giả đánh lừa kẻ địch, hắn cho rằng bản thân cũng sẽ không kém cỏi đến độ, tới một tầng tâm trí giả tạo cũng không dựng lên nổi.

Snape rõ ràng là nhận thấy tâm thái này của hắn, nên chợt cười lạnh:

“Nếu ngươi đã tự đại như vậy, thế thì bắt đầu thôi, phù thủy!”

‘Bắt đầu cái gì?’

Anlene hơi có chút sững sờ, hình như đối phương chưa dạy cho hắn nên làm sao để phân tầng tâm trí mà.

“Chờ đã, giáo sư…”

Chỉ là còn không để hắn lên tiếng hỏi rõ, con dơi già đã chỉ đũa phép thẳng về phía hắn, đồng thời niệm chú:

“Legilimens!”

Tâm trí của Anlene lập tức bị lật tung lên, hắn còn có thể thế nào, chỉ đành coi như kiểm tra bài cũ, bắt đầu thả lỏng tinh thần, để cho các ý nghĩ trong đầu trôi vào hố đen tâm trí.

Chờ đến khi tâm trí đã hoàn toàn trống rỗng, hắn lại giống như trước đó, ngồi ngây ra như phỗng không nhúc nhích.

Snape trông thấy bộ dạng ngơ ngác của Anlene, khóe miệng hơi nhếch lên, ung dung ra khỏi chỗ bàn làm việc của mình, không một tiếng động đi đến phía sau lưng hắn.

Con dơi già nâng tay trái lên, giữ lại cổ tay áo, sau đó nhấn một cái xuống đầu Anlene.

Cộp!

“Ui…”

Trán Anlene đập vào bàn một cú không nhẹ, khiến hắn không khỏi rên khẽ một tiếng, nhưng cũng vì vậy mà lấy lại được ý thức.

Hắn đưa tay vuốt trán, nhỏ giọng xuýt xoa, nhưng không chất vấn Snape cái gì, bởi vì hắn từ lâu đã biết rõ một chuyện, đó là con dơi già sẽ không thèm quan tâm.

Có học sinh dám lý sự với đối phương? Rất tốt, trả treo với giáo sư, nhà nào đó trừ bao nhiêu điểm.

Anlene không thuộc về một nhà nào, trừ điểm đối với hắn cũng vô dụng, cho nên rất có thể Snape sẽ sử dụng một thủ đoạn chưa từng được biết tới để xử lý hắn.

Mà hắn thì không hề có nhu cầu muốn biết thủ đoạn đó sẽ là gì, vậy nên sau khi cảm giác đau nơi trán vơi đi, hắn liền ngẩng đầu lên, thần sắc của hắn vẫn cứ như thường, dùng thái độ lễ phép hỏi:

“Thưa giáo sư, tôi nên làm như thế nào mới có thể phân tầng tâm trí?”

Snape chợt liếc hắn một cái, sau đó liền bước đi như gió quay trở lại chỗ cũ.

Đối phương có vẻ như đang chờ đợi sự chất vấn của Anlene, nhưng nào ngờ hắn lại giỏi nhẫn nhịn như vậy, cho nên dường như có hơi mất hứng.

Trước câu hỏi của hắn, con dơi già vẫn giữ biểu tình như người vô cảm, không mặn không nhạt hỏi ngược lại hắn một câu:

“Nếu như ánh sáng biến mất, thứ gì sẽ xuất hiện?”

Anlene không rõ tại sao Snape lại hỏi như thế, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại:

“Là bóng tối, thưa giáo sư.”

Snape lại hỏi:

“Có thứ gì trung gian, xảy ra giữa hai điều này không?”

Hắn lập tức lắc đầu đáp:

“Không có, thưa giáo sư.”

“Lúc ánh sáng xuất hiện, cũng là khi bóng tối mất đi, mà khi ánh sáng mất đi, cũng là lúc bóng tối xuất hiện, không có bất kì một trạng thái nào khác chen được vào giữa.”

Snape không gật đầu cũng không lắc đầu trước câu trả lời của Anlene, trước tiên nói một câu:

“Đó cũng là chuyện mà ngươi cần phải làm, vào khoảnh khắc tâm trí của ngươi hoàn toàn trống rỗng, ngươi cũng lập tức phải làm cho một ý nghĩ mới sinh ra.”

Sau đó giải thích:

“Ý nghĩ này chính là viên gạch đầu tiên, nó sẽ giúp người dựng nên bức tường ngăn cách, từ đó phân ra tầng tâm trí thứ hai.”

Nghe khá là qua loa, Anlene có chút không rõ:

“Tại sao lại như vậy thưa giáo sư, theo lý mà nói chẳng phải việc ý nghĩ sinh ra sẽ khiến cho tâm trí không còn trống rỗng nữa ư?”

Snape nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng rồi đáp:

“Ngu xuẩn! Điều đó chỉ xảy ra trong một trường hợp, là khi ý nghĩ ấy được sinh thành trong lúc tâm trí của ngươi vẫn chưa hoàn toàn trống rỗng.”

“Không nghe rõ lời của ta sao, chỉ có ý nghĩ được sinh ra ngay khoảnh khắc tâm trí của ngươi rơi vào trạng thái trống rỗng, chỉ duy nhất khoảnh khắc đó, nó mới có thể giúp ngươi phân tầng tâm trí.”

---Loading---

Cầu hoa tươi đề cử, cầu dánh giá 5 sao, cầu bình luận tương tác, cầu theo dõi đánh dấu, cầu tặng quà bằng kẹo,cầu tất cả mọi thứ aaa!!!

Chương 80: Phân tầng