0
Quay trở lại với vấn đề chính, Bế Quan Bí Thuật của Anlene.
Hắn bắt đầu hồi tưởng lại khoảnh khắc phân tầng, rồi chợt nhận ra, dường như trong sát na ấy, hắn tựa hồ cũng chẳng hề chủ động làm bất cứ điều gì cả.
Nó giống như chỉ là một loại quán tính, sau thật nhiều lần thất bại, trong cõi u minh bỗng có một bàn tay vô hình can thiệp vào, kéo Anlene vô đúng quỹ đạo mà hắn muốn chen vào.
Anlene không khó để nhận ra bàn tay vô hình đó là gì.
‘Chỉ cần ta muốn, cả vũ trụ đều sẽ vì đó mà vận chuyển.’
Kỳ thực cũng không huyền ảo tới vậy, hắn hiểu, có thể được bàn tay vô hình kia trợ giúp, cốt yếu vẫn là vì hắn đã tích lũy đủ nhiên liệu cho nó vận hành.
Nhiên liệu đó được cấu thành từ nỗ lực luyện tập không ngừng nghỉ, hàng chục lần thất bại trước đó, cũng như những suy tư, giả thuyết thay phiên nhau xuất hiện trong quá trình chiêm nghiệm Bế Quan Bí Thuật của Anlene.
‘Nhưng vì sao vẫn chưa lên được level một?’
Anlene khẽ nhíu mày, tự hỏi không biết là vì Mũ Phân Loại không có ở đây để thông báo, hay là vì Occlumency của hắn vẫn chưa đạt đủ yêu cầu.
Đúng lúc này, âm thanh rét lạnh của con dơi già kéo hắn về với thực tại:
“Chỉ là một bước tiến nho nhỏ đã khiến ngươi coi thường hết thảy rồi sao, phù thủy?”
Anlene vội vàng đáp lại:
“Không dám, thưa giáo sư, tôi chỉ là đang suy nghĩ…”
Snape không cho hắn nói hết, trực tiếp phất tay ngắt lời:
“Giữ những suy nghĩ nông cạn đó lại cho đến lúc ngươi cút khỏi đây, còn bây giờ vẫn là tiết học của ta, thứ duy nhất ngươi nên nghĩ đến, chính là làm sao đạt được yêu cầu mà ta giao phó.”
“Vâng thưa giáo sư.”
Anlene lập tức ngồi ngay ngắn, thần sắc nghiêm nghị, chờ đợi Snape tiếp tục giảng bài.
Người sau lúc này mới khoanh tay lại hỏi:
“Làm cho tâm trí trống rỗng, sau đó phân tầng, ngươi tưởng rằng mình đã làm được chuyện lớn lao gì sao?”
Anlene không đáp lại, bởi vì hắn biết đối phương không cần câu trả lời từ hắn.
Và sự thật cũng chính xác như vậy.
“Không hề, một chút cũng không! Cho đến bây giờ, tất cả mọi thứ đối với ngươi vẫn chỉ nằm ở giai đoạn khởi đầu.”
Snape không biết từ chỗ nào lấy ra một con ốc sên, đặt nó lên một cái khay bạc ở trên bàn, sau đó lại lấy ra thêm một lọ ma dược có màu xanh đậm.
Phốc!
Snape mở nắp lọ, thần sắc không vui không buồn, lạnh nhạt đổ thứ chất lỏng màu xanh đậm kia xuống con ốc sên trên khay bạc, nhẹ giọng nói:
“Nếu như ngươi có một lớp phòng hộ đủ tốt, vậy không thứ gì có thể xông phá được tâm trí của ngươi.”
Trong ánh mắt chăm chú của Anlene, dòng ma dược cứ thế đổ lên trên vỏ ốc sên, nhưng con vật nhỏ ấy giống như không có bất kỳ cảm giác gì, cứ thế chậm rãi bò về phía trước.
“Nhưng khi lớp phòng hộ đó không phải lúc nào cũng được duy trì, vậy chuyện gì sẽ xảy ra đây?”
Snape ung dung hỏi một câu, sau đó tay cầm đũa phép khẽ vẫy một cái, con ốc sên trên khay bỗng nhiên mất đi chiếc vỏ của mình.
Dòng ma dược màu xanh đậm kia nhờ vậy mà trực tiếp rót thẳng lên cái thân mềm của nó.
Ngay lập tức, tiếng xèo xèo tuy nhỏ nhưng lại hết sức rõ ràng vang lên bên tai của Anlene, bằng mắt thường có thể thấy được, toàn bộ cơ thể của con sên đang nhanh chóng bị ma dược ăn mòn, từng chút từng chút một tan biến, cuối cùng chỉ để lại một bãi dịch mủ.
Snape chậm rãi bịt nút lại cho lọ ma dược, đồng thời dùng âm thanh lạnh lẽo vô cảm nói:
“Sở hữu tấm khiên cứng chắc nhất thì có ý nghĩa gì, nếu như kẻ thù chỉ cần thừa dịp ngươi chưa kịp giơ lá chắn, đã cho ngươi một nhát dao cùn vào giữa tim.”
Con dơi già phất tay làm tiêu biến cái khay bạc, chồm người về phía Anlene, hai mắt đầy âm u tử khí nhìn thẳng vào hắn.
“Ta sẽ không ngại phiền mà nhắc lại một lần nữa với ngươi, hãy nhớ cho kỹ, Bế Quan Bí Thuật không chỉ đơn thuần là một loại phép thuật, nó còn là cái mà ngươi phải trở thành.”
“Đừng chỉ làm một con ốc mượn hồn, hãy trở thành một con ốc sên.”
“Dù cho không có gì là đảm bảo tuyệt đối, nhưng chí ít, kẻ thù không có cách nào vòng qua lớp phòng hộ của ngươi, mà buộc phải đối diện trực tiếp với nó.”
Không khó để Anlene nghe hiểu Snape muốn nói tới cái gì, chính là muốn hắn làm cho Bế Quan Bí Thuật của mình từ kỹ năng chủ động trở thành bị động, không có bất kỳ phút giây nào là không phòng hộ tâm trí bản thân.
Dù sao, nếu phải chờ khi kẻ thù xâm lấn tâm trí rồi mới dùng tới Occlumency, vậy mọi chuyện cũng đã quá trễ.
Anlene có thể nhận thấy được, tâm trí vừa mới phân tầng cách đây không lâu của hắn, nó bây giờ đã trở về trạng thái như cũ.
Cảm giác các ý nghĩ không còn thông suốt như vừa rồi khiến hắn sinh ra một chút khó chịu, thế là không nhịn được hỏi Snape:
“Tôi nên làm thế nào để có thể duy trì được nó, thưa giáo sư?”
Đối phương không đáp thẳng mà hỏi ngược lại hắn một câu:
“Để biến một thứ trở thành bản năng, ngươi có thể làm cái gì?”
Anlene chợt như sực tỉnh, đáp lại:
“Thưa giáo sư, tôi phải làm nó thật nhiều lần, rất rất nhiều lần, lặp đi lặp lại không ngừng.”
Snape khẽ gật đầu một cái, sau đó lại nói:
“Cũng không phải quá đần, nhưng đối với Bế Quan Bí Thuật mà nói, như vậy vẫn là chưa đủ.”
“Cái gọi là duy trì phòng hộ vĩnh cửu, chính là kể cả trong lúc ngủ, ngươi cũng có thể tiếp tục vận dụng được Occlumency.”
“Sử dụng Bế Quan Bí Thuật kể cả trong giấc ngủ sao…”
Anlene khẽ lẩm bẩm, cái này đối với hắn mà nói thật sự không có dấu vết mà lần theo, liệu có ai có thể chủ động làm một chuyện gì đó trong lúc họ đang ngủ ư, kể cả là những kẻ mắc chứng mộng du?
Mặc dù không biết nên làm như thế nào, nhưng hắn lại hiểu đó là chuyện khả thi, bởi vì tâm trí vẫn hoạt động kể cả khi chúng ta đang ngủ.
Vấn đề duy nhất, là làm sao làm chủ được nó trong trạng thái đó.
‘Vẫn tiếp tục trông chờ vào cái gọi là tài năng thiên bẩm ư?’
Anlene rơi vào trầm tư, rồi chỉ trong thoáng chốc, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu hắn.
‘Không đúng, mình bây giờ đã có thể phân ra hai tầng tâm trí, như vậy cũng không bắt buộc phải duy trì sự trống rỗng ở tầng đầu tiên chứ?’
‘Hoàn toàn có thể để cho tầng tâm trí thứ nhất khiến thân thể đi ngủ, tầng tâm trí thứ hai vẫn tiếp tục hoạt động bình thường.’
‘Điều này dường như cũng chẳng quá khó khăn, bởi kể từ khi thực hành Bế Quan Bí Thuật, khả năng kiểm soát cơ thể của mình đã mạnh lên trông thấy, muốn rơi vào trạng thái ngủ cũng không phải vấn đề gì lớn lao.’
‘Chỉ có một vấn đề là khi hiệu quả phân tầng kết thúc, vậy mình nhất định sẽ tỉnh lại, cần một lần nữa lặp lại thao tác trước đó.’
‘Nếu như thế… hiệu suất luyện tập ắt hẳn sẽ rất chậm chạp, có cách gì để giải quyết sao?’
Anlene nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề cũ, nhưng cũng vì vậy mà phát sinh vấn đề mới.
Thế là hắn liền đem vấn đề của mình giao cho Snape, mong đợi nhận được cách giải quyết từ vị giáo sư miệng toàn nọc độc này.
Con dơi già cũng không khiến Anlene thất vọng, đối phương khen hắn một cách có phần châm chọc:
“Rất tốt, có thể nghĩ tới điều này, xem ra bộ não của ngươi cũng không chỉ lớn hơn Troll một chút, hẳn phải tương đương với ba con mới đúng.”
Anlene không phản pháo gì cả, chỉ dùng ánh mắt trông chờ nhìn đối phương, mắt không chớp dù chỉ một cái.
“Thu hồi bộ dạng ngu xuẩn của ngươi!”
“Ôi…”
Snape quơ nhẹ đũa phép, hắn liền cảm thấy hai mắt của mình như bị cái gì đó chọc vào, tuy không đau xót gì mấy nhưng lại khá khó chịu, vừa xốn vừa ngứa.
Dù là như vậy, Anlene vẫn có thể lờ mờ thấy được đối phương đẩy hai bình ma dược đến trước mặt mình, kèm theo đó là giọng nói tuy lạnh lùng vô cảm, nhưng lại có nội dung khiến hắn như tắm trong nắng xuân.
“Đây chính là giải pháp, ma dược.”