0
“Stupefy Duo!”
Một phát Bùa Choáng tăng cường, đó chính là câu trả lời của Anlene.
Sau khi có thể làm cho Stupefy rẽ ngoặt, khiến câu thần chú này lên tới level 2, hắn chưa bao giờ chịu dừng lại ở đó, vẫn luôn tiếp tục luyện tập, lục lọi, tìm cách để mình tiến bộ.
Stupefy Duo chính là sự tiến bộ mà hắn đạt được, dựa vào biến tấu này của Bùa Choáng, hắn có thể chỉ cần một lần niệm chú mà cùng lúc bắn ra hai phát Stupefy về phía hai kẻ địch khác nhau.
Hơn nữa đây cũng chỉ là một khởi đầu, là một phương hướng để luyện tập, cốt lõi của nó là khiến số lượng Stupefy có thể bắn ra trong cùng một thời điểm càng nhiều, không chỉ dừng ở hai.
Cho nên sau đó có thể còn có Stupefy Trio, Stupefy Quartet, Stupefy Quintet, v.v. cho đến khi Bùa Choáng của hắn đạt tới level 3.
Khác biệt trong cách thi triển của Stupefy Duo so với Stupefy thông thường, chính là hắn cần phải thực hiện nhiều cử động ở cổ tay hơn, hơn nữa những cử động đó đòi hỏi phải được thực hiện thật nhanh, với biên độ thật nhỏ, mà vẫn giữ được độ chính xác.
So với khi Anlene làm cho Stupefy có thể rẽ ngoặt, nó thực sự khó khăn hơn không ít.
Hắn cũng chỉ mới luyện thành gần đây mà thôi, chủ yếu là nhờ vào khả năng kiểm soát cơ thể được tăng lên sau khi học tập Bế Quan Bí Thuật, hắn mới thực hiện được chính xác thao tác tay mà biến tấu này của Bùa Choáng yêu cầu.
Nhưng thành quả đạt được rất xứng đáng với công sức bỏ ra, hắn bây giờ đã không còn là loại phù thủy chỉ có thể làm choáng đơn mục tiêu.
Chỉ là đối thủ của Anlene cũng không phải kẻ tầm thường.
Đối mặt với hai phát Bùa Choáng có uy lực còn mạnh hơn vài phần so với thứ Layu từng chống lại, gã đàn ông dẫn đầu nhóm năm người như đã có đoán trước, hoặc phải nói là gã vẫn luôn cảnh giác phòng bị.
Ngay khi Anlene còn chưa niệm dứt thần chú, đối phương đã giơ một vật trông như là cái đèn pin lên, bấm vào nút bấm duy nhất ở trên đó.
Từ chỗ đầu chiếc đèn, một lá chắn năng lượng hình bán cầu bỗng chốc được hình thành, gần như trong suốt, nhanh chóng mở rộng, dễ dàng chặn đứng hai phát Bùa Choáng của hắn.
“Cho nên đây chính là câu trả lời của ngươi sao? Vậy thật đúng là đáng tiếc.”
Gã đàn ông nói là đáng tiếc, nhưng trên mặt lại không có bất cứ nét gì thể hiện điều đó, ánh mắt nhìn về phía Anlene chỉ như đang nhìn một con ruồi, con bọ.
Trong lúc đối phương nói câu đó, Anlene đã niệm thêm mấy phát Stupefy công đến chỗ kẻ địch, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy bể, không thể làm suy suyển tấm chắn năng lượng kia dù chỉ một tí ti.
Nhìn ánh flash không ngừng chớp lóe trước mặt, gã đàn ông dẫn đầu chỉ nhẹ nhàng hô một cái tên:
“Helen.”
Người phụ nữ duy nhất trong nhóm năm người ngay lập tức nã một phát đạn về phía Anlene, không do dự dù chỉ là một cái chớp mắt.
Từ đầu tới giờ, ánh mắt cô ta nhìn Anlene luôn chứa đầy thù hận, nếu không phải coi lợi ích của tổ chức là lớn hơn hết thảy, Helen đã sớm bóp cò.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô ta và Layu chính là người yêu của nhau.
Quay trở lại với Anlene, ngay khi Helen nã ra phát súng đầu tiên, hắn liền dựa vào thần kinh phản xạ siêu việt của mình đảo người tránh né, đồng thời lớn tiếng niệm chú, không phải Bùa Choáng mà là một câu thần chú khác.
Câu thần chú có level cao nhất hiện tại của hắn.
“Expelliarmus!”
Bùa Giải Giới.
Một tia sáng màu đỏ bay ra từ đầu đũa phép gỗ thông, bắn về phía nhóm bốn người của Helen và ba kẻ đồng bọn.
Trước tình thế này, gã đàn ông dẫn đầu vẫn nở nụ cười ung dung, trong mắt lướt qua một tia khinh miệt.
Hiển nhiên là đối phương cho rằng Anlene chỉ đang làm ra cử chỉ vô dụng, cố gắng giãy giụa trong vô vọng mà thôi.
Nhưng rồi những gì xảy ra tiếp theo ngay sau đó khiến gã đàn ông đó không còn cười được nữa, hai mắt trợn lớn hết cỡ, tơ máu vằn lên, trông như muốn nứt ra.
Cái đèn pin trong tay gã, khẩu súng của Helen, lại thêm hai cây baton của hai tên còn lại, sau khi tia sáng màu đỏ của Bùa Giải Giới tan biến, cả bốn món đồ ấy đều không hẹn mà cùng tuột khỏi tay bọn họ, lấy một góc độ vô cùng phi vật lý bay về phía của Anlene.
Bùa Giải Giới level 3, chính là kinh khủng như vậy.
Nhưng Anlene lại không hề tận dụng lợi thế vừa mới tạo ra để phản công.
Ngược lại là đằng khác, hắn đến cả việc chộp lấy trang bị của kẻ địch cũng bỏ qua, vừa nhận thấy cảm giác gông xiềng trên người mình biến mất, hắn liền trực tiếp đẩy vận tốc của Cleansweep 5 lên mức độ cao nhất, bay đi bỏ trốn mất dạng.
Không phải Anlene quá nhát gan, chỉ là tình báo của hắn về kẻ địch quá ít.
Đến cả cây baton và cái đèn pin kia hắn đều chưa nghe Mil·es nhắc qua, lại càng không cần phải nói đến những thứ khác, ai biết được nhóm người này còn có đồ chơi gì ghê gớm hơn.
Từ sợi dây chuyền trên cổ Helen, hắn đã đoán được bọn họ chính là người của phe Phân Liệt, mà loại tổ chức có thể công khai chống đối chính phủ liên bang như phe Phân Liệt, cái gì cũng có thể thiếu nhưng không thể thiếu trang bị, v·ũ k·hí.
Anlene không dám đánh cược điều đó, cho nên đào tẩu chính là thượng sách.
Ngoài ra, còn có một lý do quan trọng hơn, khiến hắn không thể không thoát đi.
Trong tiếng gió thổi vù vù bên tai, hắn nghiêng đầu nhìn xuống bả vai phải của mình, phần áo choàng ở vị trí đó đã bị thủng một lỗ nhỏ, bên trong có máu tươi đang thấm ra ngoài, cảm giác vừa đau nhức vừa tê dại đang không ngừng lan tràn khắp bả vai.
Anlene trúng đạn rồi.
Dù cho thần kinh phản xạ của hắn đã vượt xa người thường, nhưng để có thể hoàn toàn né được đạn vẫn là có chút miễn cưỡng, dù sao so với một viên đạn thì thân thể con người vẫn là quá lớn để có thể dễ dàng nhằm vào.
Anlene vẫn luôn dùng tay phải cầm đũa để thi triển phép thuật, bây giờ vai phải b·ị t·hương, nó chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến khả năng chiến đấu của hắn.
Trong trường hợp đó mà vẫn cố ở lại để đối địch, vậy thật sự quá mức ngu xuẩn.
Mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, chân mày của Anlene nhíu chặt lại, cắn chặt hàm răng để nén đau, lấy tốc độ nhanh nhất bay hướng trung tâm thành phố, rất nhanh đã sắp ra khỏi phạm vi của quận 13.
Nhưng rồi khi hai mắt của mình dần mờ đi, hắn bỗng nhận ra một chuyện khá là tồi tệ, đó là hắn vẫn đang chảy máu không ngừng, nếu không kịp thời cầm máu thì tình hình sẽ càng thêm hỏng bét.
‘Không được, phải xử lý v·ết t·hương trước.’
Anlene mím môi một cái, nhân lúc còn có thể nhìn đường, hắn nhắm ngay nóc của một tòa cao ốc mà lao thẳng xuống, đáp lên sân thượng của tòa nhà.
Mũ Phân Loại từ đầu đến giờ vẫn không lên tiếng để tránh làm hắn phân tâm, đến lúc này mới hơi có chút hốt hoảng nói:
“Oái, sao ngươi không trốn xa hơn? Lỡ bị chúng tìm được thì toi!”
Áo choàng phù thủy trượt xuống, Anlene dựa lưng phịch vào tường, thở hổn hển đáp:
“Tôi… trúng đạn… Bạch… Tiên.”
Mặc dù hắn nói cụt lủn khó hiểu, nhưng chiếc mũ vẫn lý giải được chỉ trong chớp mắt.
Nó nhún người xảy xuống bên cạnh Anlene, sau đó lại nhảy thêm một cái, lọ Tinh Dầu Bạch Tiên đã nằm ngay tầm tay của hắn.
Nhưng Anlene không sử dụng thứ ma dược này vội, hắn dùng tay trái rút cây đũa phép trong ống tay phải ra, giơ lên chỉ vào bả vai của mình.
Nhớ lại thao tác vung đũa đơn giản nhất, hắn cắn mạnh đầu lưỡi để lấy lại sự tỉnh táo tạm thời, tập trung toàn bộ tinh thần sử dụng một lần phép biến hình có thể nói là quan trọng nhất từ lúc mới học đến giờ.
—Loading—
Quỳ cầu đề cử!!!