Ở căn nhà nhỏ của Anlene.
Đám người phe Phân Liệt nhặt lại trang bị của mình, trong lúc nhất thời không ai nói gì, nhưng đều lộ ra thần sắc âm trầm bất định.
Vì áp chế mục tiêu, bọn họ kỳ thực đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, không chỉ Cổ Vật mà còn cả các loại trang bị công nghệ cao.
Cây baton, hay tên chính thức là Catcher-goD, đánh dấu mục tiêu từ xa bằng một điểm sáng, có thể thông qua hành động kéo đẩy Catcher-goD mà tạo ra tác động tương tự lên mục tiêu b·ị đ·ánh dấu.
Mục đích sử dụng của nó rất rõ ràng, chính là dùng để hạn chế khả năng bay của Anlene.
Cái đèn pin thì thật chất là một dụng cụ có thể phóng ra lá chắn năng lượng, có tên gọi chính thức là Visforce-1124, được chuẩn bị để ngăn lại Bùa Choáng, Bùa Làm Chậm, hay các thứ được dùng phép biến hình mà Anlene ném tới.
Súng, ừ thì nó chỉ là súng, mục đích sử dụng ai cũng biết.
Cuối cùng, cây gậy dẫn đường, tên đầy đủ là Number 866: Kẻ Chỉ Đường Đến Miền Đất Hứa, một món Cổ Vật thần kỳ, có khả năng chỉ ra chính xác con đường dẫn đến bất cứ nơi nào mà người ta muốn.
Rất hiển nhiên, bọn họ đã nhờ vào món Cổ Vật này mà giải quyết ảnh hưởng của Bùa Xua Đuổi Muggle.
Không dừng lại ở đó, đám người này vẫn còn chưa lấy ra hết đồ chơi của mình, nhưng họ đã không có cơ hội làm điều đó.
Có thể nói đáng tiếc, bọn họ chuẩn bị thật sự rất nhiều, nhưng lại không thể chuẩn bị cho thứ mình chưa biết tới, một phát Bùa Giải Giới liền giải quyết hết thảy.
“Bây giờ coi như biết được cái tia sáng màu đỏ kia có hiệu quả gì rồi.”
Helen cất súng đi, b·iểu t·ình trên mặt đã khôi phục bình thường, nhưng trong ánh mắt dường như vẫn còn vương lại một tia thù hận khó tiêu tan.
Ở chỗ này chỉ còn lại ba người là cô ta, gã đàn ông dẫn đầu và một người khác, một trong hai tên từng muốn xâm nhập nơi này mấy ngày trước giờ đã nhảy xuống dưới hẻm, xem xét tình trạng sống c·hết của tên đồng bọn còn lại.
“Barany, tiếp theo nên làm thế nào?”
Helen hỏi gã đàn ông dẫn đầu nhóm.
Barany âm trầm đáp lại:
“Còn có thể thế nào, mặc dù không thể bắt hay g·iết Kỵ Sĩ Chổi, nhưng mục đích chính của chúng ta cũng coi như hoàn thành.”
“Tôi cũng không tin trong thời gian ngắn hắn còn dám quay lại chỗ này, có thể thực hiện kế hoạch của tổ chức ở phố Hoa Loa Kèn rồi.”
“Còn về phần hắn…”
Gã thoáng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Sự khác biệt lớn nhất của Kỵ Sĩ Chổi, so với các siêu năng lực gia khác, chính là chiêu trò của hắn quá đa dạng, nhìn qua chẳng có liên quan gì đến nhau.”
“Thậm chí là đám pháp sư của học viện kia cũng không có thủ đoạn phong phú như hắn.”
“Cho nên, nếu không gặp phải thì cứ mặc kệ hắn, còn nếu hắn dám lộ diện…”
Vẻ độc địa trong mắt Barany gần như muốn tràn ra cả khóe mắt, giọng điệu âm tàn:
“...thấy được liền g·iết!”
—Loading—
Quay trở lại nóc tòa cao ốc, nơi Anlene đang tạm dừng chân để xử lý v·ết t·hương do đạn bắn.
Trời lúc này đã bắt đầu nhá nhem, v·ết t·hương trên bả vai của hắn vẫn còn nguyên đó.
Anlene đã dùng ba lần phép biến hình, nhưng tất cả đều thất bại.
Chuyện hắn muốn làm cũng không có gì khó hiểu, chỉ đơn giản là biến hình viên đạn đang găm trong người mình thành một hình dạng khác, như vậy hắn có thể dễ dàng lấy nó ra hơn.
Nhưng việc nó bị nằm lẫn sâu bên trong máu thịt của Anlene khiến cho độ khó của phép biến hình bỗng chốc tăng lên rất nhiều.
Giống như phép thuật của Anlene hiểu lầm rằng hắn muốn thực hiện một lần Biến Hình Nhân Thể, thứ vượt trên rất xa so với trình độ của hắn hiện giờ.
Điều này nói rõ khả năng kiểm soát phép thuật của hắn vẫn còn chưa đến nơi đến chốn.
Hoặc chỉ đơn giản là việc sử dụng đũa phép bằng tay không thuận chính là tác nhân gây ra sự khó khăn này.
‘Sau đó nhất định phải đưa cái này vào chương trình luyện tập.’
Anlene nhủ thầm, cái hắn đang nghĩ tới chính là việc luyện tập sử dụng đũa phép bằng tay trái.
Nhưng chuyện đó tạm gác sang một bên, vấn đề cần phải mau chóng giải quyết ngay lúc này vẫn là v·ết t·hương đang chảy máu không ngừng của hắn.
Anlene hít một hơi thật sâu, hai mắt khẽ nhắm lại, bắt đầu vận dụng Bế Quan Bí Thuật, khiến cho tâm trí của mình chỉ nghĩ đến duy nhất một chuyện, chính là biến hình viên đạn ở bả vai.
‘Chỉ là viên đạn, chỉ nó thôi, không bao gồm chính ta.’
Anlene vừa tự thôi miên bản thân vừa bắt đầu chuyển động đũa phép, hấp thu kinh nghiệm của ba lần thất bại vừa rồi, động tác quơ đũa của hắn đã bớt trúc trắc đi phần nào.
Anlene thở ra một ngụm khí lạnh, thực hiện lần biến hình thứ tư.
Và hắn thành công, nhưng cũng thất bại.
Thành công của hắn là viên đạn găm trong bả vai đã bị biến thành một ống nhựa dài, khiến hắn có thể dễ dàng rút ra.
Thất bại là bởi vì hắn có thể cảm nhận được, đây là một lần biến hình không hoàn thiện, độ cứng của chiếc ống hắn vừa rút khỏi vai mình hoàn toàn vượt xa chất liệu mà nó lẽ ra phải có.
Nhưng điều này có thể để ngày sau cải thiện, còn bây giờ…
Phực!
Anlene mở nắp bình Tinh Dầu Bạch Tiên, tay run run đổ thứ chất lỏng màu nâu quế vào miệng v·ết t·hương nơi bả vai.
Ngay lập tức, một chuyện thần kỳ xảy ra.
Anlene cảm thấy sự đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác ngứa ngáy bắt đầu xuất hiện ở nơi đầu vai.
Máu ngừng chảy ra, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, những phần da thịt mới cấp tốc sinh ra ở chỗ miệng v·ết t·hương, khiến nó nhanh chóng khép lại, cuối cùng hoàn toàn lấp kín bằng một tầng da non trắng hồng.
Nếu không phải v·ết m·áu vẫn còn vương lại trên quần áo, ai mà ngờ được chỗ đó cách đây chưa được vài phút vẫn đang toác ra, máu chảy đầm đìa.
“Đồ tốt.”
Anlene đóng lại nắp bình Tinh Dầu Bạch Tiên, ngắm nghía nó một thoáng rồi cất vào trong Mũ Phân Loại.
Hắn thử cử động bả vai một cách nhẹ nhàng, tuy vẫn còn có một chút cảm giác đau nhức, nhưng đã có thể hoạt động bình thường.
Chí ít thì sẽ không có trở ngại gì trong việc sử dụng phép thuật.
Nhìn vết thủng trên vai Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp, hắn thử dùng phép biến hình để sửa nó lại, nhưng lẽ đương nhiên là không có tác dụng.
“Cho nên kết quả chính là một bi kịch.”
Anlene lắc đầu than khẽ, hắn vừa mới nhớ đến lúc chọn hiệu quả bùa ếm Tuy Mềm Mà Cứng cho chiếc áo choàng, hình ảnh dang dở mà tấm da dê hologram trình chiếu.
Mũ Phân Loại lúc này đã quay trở lại trên đầu Anlene, nó giống như cũng biết hắn đang nói đến cái gì, khịt mũi buông lời:
“Có gì bất ngờ sao? Hừ, có lẽ ngươi không biết, Grindelwald chính là vì thấy được phiên bản phóng đại hơn nhiều lần của thứ v·ũ k·hí ấy nên mới bất chấp thực hiện m·ưu đ·ồ, mặc dù đó cũng không phải toàn bộ lý do.”
“Bom nguyên tử sao…”
Anlene khẽ lẩm bẩm, nghĩ đến năng lực tiên tri của vị chúa tể hắc ám thứ thiệt ngày xưa, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh về một đám mây hình nấm khổng lồ.
‘Cũng may, ở thế giới này mình cũng không phải dị loại duy nhất, hơn nữa có vấn đề gì thì còn có cả một cái Siêu Hiện Giới để trốn vào.’
Hắn cười tự giễu một câu, sau đó đưa mắt nhìn về hướng nhà mình, trên mặt lộ ra một chút cảm xúc phức tạp.
‘Phe Phân Liệt đúng không, ngày sau còn dài, tạm thời để nhà đó cho mấy người coi giữ. Tốt nhất là đừng động vào chiếc xe nát của tôi, bằng không thì…’
Anlene chợt lắc đầu, cũng chẳng có bằng không thì gì cả, mối thù này còn chưa đủ sâu đậm hay sao.
Hắn rút điện thoại ra, tìm đường đến thư viện thành phố, sau đó bắt đầu gọi cho Mil·es.
Anlene không có ý định nhờ vả hội 6000 ML làm cái gì cả, bởi vì hắn muốn đích thân mình sẽ là người đòi lại món nợ với phe Phân Liệt.
Nhưng điều đó không trở ngại việc hắn chia sẻ tình báo về trang bị của phe Phân Liệt cho hội Fellini, biết đâu được việc này có thể gây chút trở ngại cho đám khủng bố đó.
Trong lúc nói chuyện với Mil·es, ánh mắt Anlene chợt lóe lên một tia sáng, bất chợt hỏi đối phương về thân phận của những người bị phe Phân Liệt s·át h·ại, liệu có phải họ cũng thuộc những hộ không chịu di dời trước yêu cầu giải tỏa của tập đoàn Aniliber hay không.
Một lúc sau, trong tiếng hỏi thăm ân cần của Mil·es, hắn cúp máy rồi ngồi lên Cleansweep 5, bắt đầu bay hướng trung tâm thành phố.
Nghĩ đến những gì đã nghe được từ đối phương, hắn không khỏi nheo mắt lại, một vài ý nghĩ hiện lên trong đầu.
Anlene không cất điện thoại đi, thay vào đó, hắn tìm đến một cái tên khác trong danh bạ, ấn gọi.
[Đặc vụ Wilson]
---Loading---
XIn hãy vung hoa oa oa oa!
0