0
[Chỉ huy trưởng văn phòng phân hạng năng lực]
[Stanislav Kozlov]
Kẻ vừa mới lên tiếng là một người đàn ông trung niên tuổi hơn bốn mươi, mặt mày béo tròn, bụng phệ đến độ mấy nút áo kia phải cố bằng cả sinh mệnh mới giữ cho mình không bị bung ra.
Trông dáng vẻ của ông ta không hề có tác phong chuyên nghiệp như những đặc vụ thông thường mà Anlene mới gặp ngoài kia, càng đừng nói là kẻ này lại còn đảm nhiệm chức chỉ huy của một văn phòng trong Cục Vệ Địa.
Nhưng câu nói thứ nhất mà ông ta thốt ra trong lần đầu tiên gặp mặt này thực sự khiến cho hắn phải sửng sốt.
‘Người này nhìn thấy?’
Cloud không quan tâm Anlene đang sửng sốt hay sửng cồ, hắn đứng trước bàn làm việc của Stanislav, nghiêm nghị báo cáo.
“Thưa chỉ huy Kozlov…”
Nhưng không giống như người phụ trách trực tiếp của Cloud là chỉ huy Winston, vị chỉ huy bụng phệ này rõ ràng không có kiên nhẫn nghe hắn báo cáo, đối phương xua xua tay nói:
“Thôi đi Cloud, quy trình ai cũng thuộc cả rồi, chú khỏi có dài dòng. Tên này chính là kẻ đứng sau dấu hiệu U đúng không, hôm nay cũng chịu tới đăng ký rồi à, thật không biết Albus nghĩ gì…”
Stanislav bắt đầu lải nhải không ngừng, mà Cloud chỉ có nước đứng đó chịu trận, trông dáng vẻ giống như đã không còn lấy làm lạ.
Anlene không thể nào ngờ trong Cục Vệ Địa lại có người như thế này, hình tượng trong đầu hắn về các đặc vụ vẫn luôn là kiểu như Cloud.
Lịch lãm, lạnh lùng, quyết đoán.
Còn thể loại này, không chú trọng hình tượng thì cũng thôi đi, làm việc cũng không theo quy trình, chẳng phải nên sớm bị đuổi rồi hay sao, làm thế nào mà còn lên được một chức cao như chỉ huy văn phòng, mặc dù hắn cũng không rõ trong cơ cấu của Cục Vệ Địa thì chỉ huy văn phòng có quyền lực nằm ở vị trí nào.
Nhưng đối với Anlene, những điều đó lúc này đều không quan trọng, chuyện mà hắn quan tâm nhất hiện tại là tên chỉ huy bụng phệ này có thật sự nhìn thấy Mũ Phân Loại hay là không.
Chiếc mũ giống như cảm nhận được sự hoang mang của hắn, ra vẻ kiêu ngạo nói:
“Yên tâm đi, tên mập này cũng là Muggle thôi, mà Muggle thì làm sao nhìn thấy ta được.”
Trong khi đó, Stanislav lúc này giống như đã không còn hứng thú với việc hành hạ tinh thần của Cloud nữa, xua tay đuổi khách:
“Nên làm gì thì làm đi.”
Sau đó chuyển ánh nhìn sang cho Anlene và Mũ Phân Loại, trong đôi mắt có mấy phần hài hước.
“Chà chà, thuần tiếng Anh luôn ha? Muggle? Nghe có vẻ như hàm chứa ý kỳ thị nha.”
Anlene: !!!
Mũ Phân Loại: !!!
Anlene lúc này mặt ngoài không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng thì đã hoàn toàn kéo căng, tựa hồ bất cứ khi nào cũng có thể rút đũa phép ra niệm chú.
Nhưng bây giờ hắn hình như đã hiểu vì sao người có tác phong tồi tệ như vậy lại là chỉ huy của văn phòng này.
Không gì khác, năng lực quá mạnh.
Bởi vì hiệu quả của Bế Quan Bí Thuật, đặc vụ Wilson cũng không nhìn thấy cảm xúc căng thẳng của Anlene, trước khi rời đi, hắn nói:
“Đến Viện Bất Lực cần xin mật lệnh, chờ tôi ở đây.”
“Nhớ, thảm khốc.”
Lại dặn dò một câu ngắn gọn, hắn liền nhanh chân rời khỏi văn phòng phân hạng năng lực, để Anlene lại cho Stanislav.
‘Anh cứ thế bỏ tôi lại với thằng cha này?’
Bốn mắt… hoặc chính xác hơn là hai con mắt nhìn bốn con mắt.
Anlene trầm mặc.
Mũ Phân Loại cũng trầm mặc.
Nhưng bầu không khí lại không hề cứng lại.
Bởi vì không chịu nổi người nào đó quá thích nói chuyện.
“Để coi nào, dấu hiệu U ha, Kỵ Sĩ Chổi ha, Phù Thủy ha, Hogwarts ha!”
Stanislav rút từ trong máy in ra một xấp tài liệu, bàn tay rửng mỡ lật nhanh như gió, hai con mắt nhỏ híp lại đọc qua thông tin của Anlene trên đó.
“Quào, rõ ràng trước đó không hề thể hiện ra tài chơi game, vậy mà tháng trước đột nhiên leo lên top hai trăm của một trò đua xe giả lập, xem ra trở thành phù thủy sẽ được buff mạnh khả năng chơi game ha!”
Anlene: “...”
“Anlene bảy bảy bảy? Anlene… An Lê nè? Đặt nickname gì đần vãi.”
Anlene: “...”
“Tại sao lại là ba số bảy, liên quan gì tới ba số sáu không?”
Anlene cố nén lại cơn xung động trong lòng, ngăn không cho bản thân rút đũa phép ra thọc vô mỏ tên bụng phệ này, mỉm cười đáp:
“Không liên quan, theo quan niệm của phù thủy, bảy là con số đại biểu cho phép thuật.”
Stanislav nghe vậy bèn chép miệng lắc đầu nói:
“Căn cứ vô đâu? Bảy bảy bảy bảy bảy bảy bảy, tôi niệm một đống số bảy này, có phép thuật quái gì đâu?”
“Merlin tất thối, tên mập này ồn ào quá!”
Mũ Phân Loại không nhịn được phàn nàn.
“Ầy…”
Anlene định nhắc nhở nó là đối phương nghe được đó.
Quả nhiên, Stanislav lập tức phản ứng lại, nhưng không phải với chuyện bị bảo là ồn ào hay ngoại hình bị công kích.
“Merlin? Người phò trợ của vua Arthur? Ông già đó có thật à, còn sống không, Hogwarts là do ông ta lập ra hả? Có phải ở Avalon không, rồi vô đó bằng cách nào?”
Anlene: “...”
Mũ Phân Loại: “...”
Cả hai giống như nhìn thấy phiên bản tăng trọng của gã ninja Ryu.
Anlene không đáp lại thắc mắc của tên chỉ huy bụng phệ này, chỉ trầm giọng hỏi:
“Tôi có thể làm đăng ký phân hạng được chưa, ngài chỉ huy?”
Stanislav gãi gãi cằm, vứt xấp tài liệu trong tay sang một bên, thần thái thoáng cái liền trở nên chán chường, đáp:
“Thích chơi theo quy trình phải không, được thôi.”
Dứt lời, ông ta lắc lắc con chuột cho màn hình máy tính sáng lên, mở một cái phần mềm nào đó ra, sau đó chép miệng hỏi:
“Tên?”
‘Không phải đã biết rồi sao?’
Anlene oán thầm một tiếng, sau đó đáp:
“Anlene.”
“Tuổi?”
“Hai mươi lăm.”
“Giới tính?”
“Nam.”
“Thời điểm phát hiện bản thân có sức mạnh siêu nhiên?”
“...”
—Loading—
Sau một loạt câu hỏi mà rõ ràng là trong xấp tài liệu trên bàn đã có đầy đủ câu trả lời, khoảng chừng năm mươi câu, Stanislav vẫn không có dấu hiệu dừng lại, dùng chất giọng đều đều như đang buồn ngủ tiếp tục đặt câu hỏi.
Đến khi lượng câu trả lời của Anlene đã là năm mươi chín câu, hắn cũng đã hơi mất kiên nhẫn, không đáp lại câu hỏi thứ sáu mươi của đối phương mà hỏi ngược lại một câu:
“Rốt cuộc số câu hỏi mà tôi còn phải trả lời là bao nhiêu đấy, ngài chỉ huy?”
Stanislav đáp tỉnh bơ:
“Có thể là một trăm câu? Cũng có thể là một ngàn câu, một vạn câu? Tôi cũng không biết được.”
“...”
Anlene coi như hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở đây, ra là đồ bụng phệ này đang làm khó mình.
“Tôi có thể đổi đặc vụ khác làm đăng ký được không?”
“Đương nhiên là… không.”
Anlene thầm thở dài một tiếng, một lần nữa tự hỏi vì sao người này còn chưa bị Cục Vệ Địa tống khứ.
Hắn cũng lười lá mặt lá trái, giữ vững thần sắc bình tĩnh, hỏi thẳng:
“Vậy phải làm thế nào để số câu hỏi mà tôi còn phải trả lời là không?”
Hắn nói thêm:
“Thành thật nói trước với ngài, tôi đúng là không hề biết Avalon có tồn tại hay không, Merlin đối với tôi cũng chỉ là nhân vật thần thoại mà thôi, Hogwarts… tôi còn chưa đặt chân được tới chỗ đó lần nào.”
Hắn chỉ lên đầu mình:
“Ông này biết nhiều hơn tôi, rất rất nhiều, có gì thì xin hỏi ổng đi, ngài chỉ huy.”
Mũ Phân Loại: ???
“Ta vậy mà bị phù thủy nhỏ bán đứng cho Muggle, hơn nữa còn bị bán ngay trước mặt!?”
Có lẽ nó sẽ gào lên như vậy.
Về phần Stanislav, sau khi nghe Anlene giá họa cho chiếc mũ, ông ta chỉ lộ ra một nụ cười nguy hiểm, mắt híp không thấy mặt trời.
Chừng nửa giờ sau đó.
Mũ Phân Loại lúc này đã hai mắt xoáy vòng tròn, rũ xuống trên đầu Anlene, giống như đã bất tỉnh nhân sự.
Cũng thật khó cho nó, vừa phải đáp lại mười vạn câu hỏi vì sao của Stanislav, vừa phải chọn câu trả lời sao cho không để bại lộ những thứ không nên bại lộ.
Anlene thầm vì chiếc mũ mặc niệm ba giây, sau đó cười gượng hỏi:
“Tôi có thể làm phân hạng rồi chứ, ngài chỉ huy?”