Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 97: Lại thấy Mảnh Vá
Trước câu hỏi của Anlene, Stanislav cười khì khì đáp:
“Đương nhiên là… chưa.”
Anlene: “...”
‘Không thể đánh người, không thể đánh người.’
Hắn vận dụng Bế Quan Bí Thuật tới mức tối đa, kiềm chế lại cảm xúc của mình.
Khoan hãy nói, gặp phải người như Stanislav cũng không hoàn toàn là xui xẻo đối với Anlene, ít nhất thì hắn có thể mượn tên trung niên mập mạp này rèn dũa Occlumency.
Stanislav không biết ý nghĩ có phần A Q của Anlene, tên chỉ huy bụng phệ, già mà không nên nết này cười híp mắt chìa cái điện thoại trong tay cho hắn, giọng điệu có phần hí hửng nói:
“Trừ phi chú giúp tôi qua cái màn này.”
Anlene liếc xuống, trên màn hình điện thoại của Stanislav lúc này là giao diện của một trò chơi, trông có vẻ như là loại game đi cảnh vượt chướng ngại vật màn hình ngang.
Hắn cũng chỉ biết câm nín, đống câu hỏi trước đó đối phương dùng để hành hạ tinh thần hắn và Mũ Phân Loại miễn cưỡng có thể coi là liên quan đến công việc đi, nhưng bây giờ là rõ rành rành lấy quyền mưu tư.
Anlene khẽ nhướng mày nói:
“Mượn việc công làm việc riêng, ngài không sợ tôi tố cáo lên sao?”
Stanislav nghe vậy chợt nở nụ cười có phần bỉ ổi, giọng điệu tí tởn đáp lại:
“Vậy chú phải tố lên cục trưởng mới được ha, cả cái khu năm này chỉ có hắn mới đủ quyền xử lý tôi.”
Ông ta vứt điện thoại ra bàn, ngả lưng vào ghế làm cái bụng phệ càng thêm nổi bật, đoạn lại ngáp một cái rồi nói:
“Mà nói thiệt với chú là tôi cũng không có muốn làm ở đây, nếu không phải… Nói chung, chú mà giải thoát được cho tôi thì tốt quá, tôi đội ơn chú một ngày.”
“...”
Anlene ngoại trừ trầm mặc cũng chỉ có tĩnh lặng.
‘Coi như ông lợi hại.’
Gặp phải thứ như vậy, hắn còn có thể thế nào, chỉ đành cầm lấy cái điện thoại trên bàn, chơi thử vài ba lần cho quen thao tác rồi bắt đầu tập trung tinh thần, giúp Stanislav vượt qua cái màn chơi mà ông ta đang bị kẹt lại.
Chẳng lâu sau đó, hắn thả điện thoại của đối phương lại trên bàn, lạnh nhạt hỏi:
“Có thể làm phân hạng rồi chứ?”
Stanislav cầm lấy điện thoại, nhìn điểm đánh giá vượt ải cao ngút của trò chơi mà nở nụ cười không thể đê hèn hơn, ra vẻ thăm dò nói:
“Nếu mà thêm ba màn nữa…”
Anlene trực tiếp quay lưng đi luôn, ôm quyết tâm dù khó khăn cỡ nào cũng phải tìm được cục trưởng phân cục Khu 5 để tố cáo tên già bụng phệ c·h·ế·t tiệt này.
“Ấy ấy ấy, tôi nói giỡn thôi, chú em nóng quá.”
Nhưng Anlene chỉ vừa đi được ba bước thì Stanislav đã lấy tốc độ hoàn toàn không phù hợp với thân hình mình theo kịp, đưa tay án lấy vai Anlene mà giữ hắn lại.
Mặc dù động tác của đối phương rõ ràng trông qua rất nhẹ nhàng, nhưng Anlene lại có cảm giác như hai chân mình bị dán keo siêu dính vào mặt đất, nửa bước cũng khó đi.
Trong lòng Anlene không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện gì, liếc Stanislav một cái, bình tĩnh nói:
“Nhờ ngài hướng dẫn tôi.”
Nếu có thể giải quyết êm xuôi, hắn cũng không muốn vẽ vời thêm chuyện chi cho phiền phức.
Stanislav lúc này đi tới sau lưng Anlene, hai tay giữ vai mà xoay người hắn lại, sau đó đẩy hắn đi về phía trước, cũng không buông tay ra, tựa như đang chơi trò xe lửa.
“Yên tâm, chú cứ đi theo tôi.”
‘Là tôi đi theo ông hay là ông đi theo tôi?’
Anlene trợn mắt một cái nhưng không nói gì thêm, rất nhanh đã bị đối phương đẩy đến trước một cánh cửa kim loại lớn với tạo hình rất khoa học viễn tưởng, trên cửa có đầy nút bấm.
Stanislav buông vai hắn ra, đi tới trước cửa thao tác vài cái, hai chân mày nhíu lại, bộ dạng trông có vẻ không quá thuần thục, chậm chạp lề mề, hiển nhiên là rất ít khi đụng tới cái thứ này.
Phải mất một lúc, đối phương mới giãn chân mày ra, kết thúc thao tác.
Một tiếng xì vang lên, cánh cửa kim loại trước mặt Anlene chậm rãi mở ra, để lộ ra một không gian trắng xóa ở bên trong.
“Ghi danh xong rồi thì bước thứ hai là quét hình thân thể.”
Stanislav quay sang cười hì hì với hắn, nháy nháy mắt rồi nói:
“Yên tâm, không có phóng xạ gì hết, chú muốn ngủ luôn trong đó cũng được.”
‘Nhưng mấy người có thể lấy số liệu chi tiết từ đầu đến chân của tôi chứ gì.’
Anlene thầm mỉa một câu, mấy chuyện tương tự cũng đều đã lên phim, không có gì lạ lẫm.
Nhưng hắn còn có thể thế nào đây, chỉ có thể dựa vào Bế Quan Bí Thuật bảo vệ tâm trí của bản thân không bị xâm lấn.
Còn liên quan đến thân thể, hắn kỳ thực cũng có chút tò mò phù thủy thì khác gì với người bình thường.
Về phần linh hồn…
‘Hẳn là thiết bị của Cục Vệ Địa không cao siêu tới mức đó chứ?’
Hắn tự nhủ một câu, sau đó cũng chẳng có quá nhiều do dự, không nhanh không chậm bước vào không gian trắng xóa đằng sau cánh cửa kim loại.
Chỉ là trước khi hoàn toàn tiến vào, hắn mới như chợt nhớ ra gì đó, quay đầu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Stanislav, đưa ra đề nghị:
“Hay là ngài để cho mấy đặc vụ khác tới hoàn thành công việc còn lại thế nào?”
Hắn giải thích:
“Dù sao ngài cũng đường đường là chỉ huy văn phòng phân hạng năng lực, đâu cần phải đích thân làm những việc này.”
Đối phương nghe vậy, liền nói:
“Không cần, không cần. Tôi cũng không phải người quan trọng gì, không cần thiết sai sử người khác làm thay.”
Sao đó tự tin vỗ ngực, thúc giục Anlene:
“Cứ vào đi, có tôi ở đây làm việc, chú cứ yên tâm.”
‘Bởi vì là ông nên tôi mới không yên tâm.’
Anlene khẽ lắc đầu một cái, sau đó cũng không nói gì thêm nữa, hít sâu một hơi liền tiến vào không gian trắng xóa kia.
Chẳng mất bao lâu, cánh cửa kim loại cũng đóng lại.
Lúc bấy giờ, trước sau trái phải trên dưới Anlene chỉ còn lại một màu trắng, trông khung cảnh khá giống với một loại hình thức tra tấn từng xuất hiện trong bộ phim nào đó mà hắn từng xem qua.
‘Hình như không nên nhìn lâu.’
Hắn nhắm mắt lại, sau đó đi lại xung quanh, quơ tay đo đạc ước lượng diện tích chỗ này.
Thật sự không lớn, tối đa chỉ bốn mét vuông, hắn bước vài bước liền chạm tường.
Cùng thời gian đó, phía bên ngoài không gian trắng xóa.
Stanislav chép chép miệng, khoanh tay lại đăm chiêu nhìn bảng điều khiển trên cánh cửa một lúc, không biết đang suy nghĩ gì đó.
Năm giây trôi qua, ông ta không có động tác gì khác.
Lại thêm năm giây, tên chỉ huy bụng phệ này đưa tay lên đỡ cằm.
Cuối cùng, sau năm giây nữa, ông ta mới ngoắc gọi một nữ đặc vụ gần đó tới xử lý công việc thay mình.
Nhưng Anlene không hề biết đến điều này, ở trong không gian trắng xóa, hắn chẳng thể làm bất cứ một chuyện gì khác, chỉ có thể đếm thầm trong bụng tính thời gian cần thiết để quét hình.
‘Một trăm bốn mươi ba, một trăm bốn mươi bốn, một trăm bốn mươi lăm,...’
Xìii!
Khi hắn còn chưa kịp đếm đến tiếng một trăm bốn mươi sáu thì cánh cửa kim loại đã một lần nữa mở ra, ở bên ngoài chỉ có mỗi Stanislav đang híp mắt cười chờ hắn đi ra.
‘Hai phút rưỡi sao, nhanh hơn mình tưởng tượng.’
Anlene thầm nhủ một tiếng, sau đó đi tới trước mặt đối phương, hỏi:
“Như vậy là xong rồi nhỉ, ngài chỉ huy?”
“E hèm!”
Stanislav lắc đầu một cái, “chậc chậc” hai tiếng rồi đáp:
“Chưa đâu, còn một bước nữa mới hoàn tất thủ tục.”
Sau đó liền định nhảy ra sau lưng đẩy Anlene đi, nhưng bị hắn nghiêng người làm động tác mời:
“Xin ngài dẫn đường.”
Stanislav nhún vai một cái, sau đó mang theo hắn đi tới một cánh cửa khác trong văn phòng.
Nó chỉ là một cánh cửa bình thường, không có nút bấm gì cả.
Thấy đối phương mở cửa đi vào, Anlene cũng theo sát đằng sau.
So với không gian trắng xóa ban nãy, đập vào mắt hắn là một không gian vô cùng rộng lớn, lên đến mấy ngàn mét vuông, bốn bề lẫn trên dưới đều do kim loại đúc thành, trưng bày rất nhiều loại đồ vật khác nhau, lên đến hơn trăm món.
Nhưng chỉ có duy nhất một thứ trong hàng trăm món đồ đó chiếm lấy gần như toàn bộ ánh mắt của Anlene.
Một hình nhân với tỉ lệ 1:1, tay ôm một khẩu s·ú·n·g mô hình.
Hay nói chính xác hơn, là thứ ở trên đầu hình nhân đó.
Một Mảnh Vá Thường.
---Loading---
Quỳ cầu hoa đề cử, ư ư ư...