Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 9: Tiếp tục học tập
“Muốn?”
Anlene lẩm nhẩm cái từ này, nhấm nháp ý nghĩa ẩn đằng sau nó.
Chỉ cần hắn muốn thì sẽ làm được, loại tài năng mà Mũ Phân Loại nói đến nghe vào thật quá sức tưởng tượng, cũng quá khiến cho người ta hướng tới.
Nhưng Anlene bây giờ rất tỉnh táo, hắn tự nhủ bản thân không được mê muội bởi thứ năng lực siêu việt đó, thế giới này đến cùng không phải thật sự là một trò chơi, hắn chỉ có một cái mạng, cẩn trọng từng bước vẫn cứ tốt hơn, trừ phi gặp phải tình huống bất khả kháng.
Hơn nữa loại năng lực này cũng chẳng có dấu vết nào để mà lần theo, nó giống như…
“Hiện tượng bộc phát phép thuật ngẫu nhiên?”
Hắn bật thốt.
Mũ Phân Loại gật gù nói:
“Đúng là gần giống như vậy, nhưng lại có sự khác biệt.”
Anlene hỏi:
“Khác nhau ở chỗ nào?”
Chiếc mũ đáp:
“Một cái có thể kiểm soát, một cái không thể kiểm soát.”
Sau đó nó còn giải thích thêm:
“Hiện tượng bộc phát không thể do ý chí chủ quan của phù thủy mà xảy ra, nó có thể tạo ra tác động rất nhỏ, như khiến một cánh hoa rụng xuống, cũng có thể tạo ra tác động rất lớn, tỉ như khiến một người dịch chuyển đến thế giới khác.”
Đoạn lại nói:
“Mà loại tài năng thiên bẩm mà ngươi có, mặc dù nằm trong tầm kiểm soát của ngươi, nhưng ảnh hưởng mà nó tạo ra còn tùy thuộc vào ý chí cũng như kiến thức mà ngươi có.”
Cuối cùng, chiếc mũ cười rồi chốt hạ câu chuyện:
“Việc ngươi có thể thi triển thành công Nox, nguyên nhân chủ yếu hẳn là vì ngươi đã biết đủ các yếu tố để dùng câu thần chú này. Nếu đổi lại là một loại phép thuật cao thâm nào đó, ví dụ như thứ phép thuật có thể mang ngươi quay về thế giới cũ chẳng hạn, e là ngươi có rặn cả đời cũng chẳng được tích sự gì.”
Nghe Mũ Phân Loại giải thích tường tận, Anlene mới như vỡ lẽ ra, hiểu được loại năng lực này tuy rất thần kỳ nhưng cũng không quá mức kinh khủng như hắn tưởng tượng.
Dù như vậy, hắn vẫn giữ quan điểm ban đầu của mình, mọi chuyện cứ làm đâu chắc đó thì tốt hơn.
“Lumos.”
Vẩy tay một cái, đũa phép của hắn lại sáng lên.
“Nox.”
Nó tắt đi.
“Lumos.”
Nói lại sáng lên.
“Nox.”
Nó lại tắt đi.
Sáng rồi tắt, sáng rồi tắt, Anlene lập đi lập lại Lumos và Nox thật nhiều lần, không phải vì hắn rảnh quá không có việc gì làm, mà chính là vì luyện tập cho thành thạo hai loại phép thuật này.
Mặc dù hắn đã làm phép thành công, nhưng như vậy không phải đã kết thúc, ngược lại đây chỉ mới là bắt đầu.
Bởi lẽ lúc Anlene sử dụng bùa chú, hắn vẫn phải tập trung cao độ để xác định thời điểm thích hợp để niệm chú, việc này khiến tiêu tốn không ít năng lượng tinh thần của hắn.
Việc hắn tiếp tục luyện tập bằng cách lặp đi lặp lại hai câu thần chú này, mục đích cũng giống như việc trẻ con học bảng cửu chương vậy, khi được hỏi bảy nhân bảy bằng bao nhiêu thì có thể bật ra ngay là bốn mươi chín, không cần phải mất thời gian để tính toán.
Nói đơn giản chính là biến chủ động thành tự động, qua đó không chỉ giúp tiết kiệm năng lượng mà còn gia tăng tốc độ làm phép.
Cứ thế cho đến giữa trưa, không biết đã niệm bao nhiêu lần Lumos và Nox, khi cả thể xác và tinh thần đều bắt đầu sinh ra cảm giác uể oải, Anlene chợt nghe được âm thanh đều đều không cảm xúc do Mũ Phân Loại phát ra.
[Phù thủy năm thứ nhất đã học được Bùa Ếm - Bùa Thắp Sáng Đũa - Lumos Level 1]
[Phù thủy năm thứ nhất đã học được Bùa Ếm - Bùa Tắt Sáng Đũa - Nox Level 1]
“Nox.”
Anlene dập đi ánh sáng trên đầu đũa phép, nhìn Mũ Phân Loại hỏi:
“Còn có cả cấp độ nữa ư? Vậy hết thảy có bao nhiêu cấp độ? Phân chia dựa trên điều kiện gì?”
Chiếc mũ nhún một cái rồi cười hề hề đáp:
“Ta chả biết đâu, tự ngươi phải tìm ra thôi.”
Nghe nó nói vậy, hắn cảm thấy tám chín phần mười là chiếc mũ biết đáp án, chỉ là không chịu giải đáp cho hắn mà thôi.
Anlene cũng nhún vai một cái, ra vẻ không để tâm, dù sao chờ đạt tới những cấp độ đó rồi bản thân hắn cũng sẽ biết đáp án.
Còn bây giờ, hắn không tiếp tục luyện tập bùa chú nữa mà đặt đũa phép lại trên bàn, sau đó đi xuống nhà dưới tìm thức ăn, cơn đói lúc này đã tìm đến hắn.
Anlene nấu một nồi cơm, thịt và rau củ trong tủ lạnh đều đã để quá ít nhất một tuần cho nên hắn đều không dùng đến, chỉ chiên một quả trứng rồi lấy một ít dưa chuột muối làm món ăn kèm, cùng với đó còn có một lon nước ngọt.
Sau khi cơm chín, hắn quay trở lại trên phòng, đặt thức ăn xuống bàn, tiếp đó cắm dây sạc khởi động chiếc laptop vốn có sẵn ở trên bàn lên.
Với một dân thâm niên trong lĩnh vực trò chơi như hắn, cấu hình của chiếc laptop này thật sự là không có chỗ nào để khen.
Nhưng internet là con đường tiện lợi nhất để hắn tìm hiểu về thế giới xa lạ này, cho nên cực chẳng đã đành chấp nhận dùng tạm.
Cũng kỳ lạ là dù cho bánh xe lịch sử đã đi chệch hoàn toàn khỏi quỹ đạo của thế giới cũ, Anlene lại phát hiện rất nhiều các tập đoàn, nhãn hiệu nổi tiếng mà hắn vốn quen thuộc cũng tồn tại ở thế giới này.
Như lon nước ngọt mà hắn lấy ra từ trong tủ lạnh chính là Coca Cola.
Lại như chiếc laptop mà hắn đang sử dụng chính là của hãng Hp, trang bị con chip tiết kiệm điện thuộc dòng U của Intel, hệ điều hành vẫn là Windows, đến công cụ tìm kiếm phổ biến nhất cũng là Google.
Anlene không đủ khả năng để lý giải cho điều này, vậy nên hắn rất nhanh liền vứt nó ra khỏi đầu mình, tạm chấp nhận như một sự thật hiển nhiên.
Một người nên lợi dụng internet như thế nào để tìm hiểu thế giới mới nơi mà hắn vô tình xuyên việt đến?
Anlene chưa từng tự hỏi một vấn đề tương tự như vậy, cho nên sau khi xúc một thìa cơm bỏ vào miệng, hắn ngẫm nghĩ một chốc rồi nhập “bản đồ thế giới” vào ô tìm kiếm.
Hắn đã từng chơi qua không ít trò chơi lấy đề tài c·hiến t·ranh thế giới, xem bản đồ nhiều đến muốn thuộc, vậy nên nếu địa lý của thế giới này có khác biệt với thế giới cũ của bản thân thì hắn ắt hẳn sẽ nhận ra.
Và đúng là như vậy thật, mặc dù vị trí và hình dáng các châu lục vẫn không có gì khác biệt với ấn tượng của Anlene, nhưng hắn chẳng mất bao lâu liền phát hiện một số lục địa vốn không tồn tại lại xuất hiện ở các vùng biển như Ấn Độ Dương, Thái Bình Dương.
Hắn truy cập vào một trang khác với một bản đồ khác chi tiết hơn, bất ngờ phát hiện một trong những lục địa mới kia lại có Khu 5 của hắn, nó nằm ở Bắc Thái Bình Dương, gần phía Bắc Mỹ hơn là Châu Á.
Điều này cung cấp cho Anlene một gợi ý, thế là hắn nhập “Khu 5” vào ô tìm kiếm, kết hợp với từ khóa Wiki.
Sau đó bất ngờ phát hiện ở thế giới này mặc dù có Wiki, nhưng lại không có Wikipedia, thay vào đó có một trang bách khoa toàn thư được truy cập nhiều nhất gọi là Prometheus.
Nhưng công cụ là gì không quan trọng, chỉ cần đạt tới mục đích là được, hắn bắt đầu chậm rãi vuốt con lăn của chuột, vừa ăn vừa đọc thông tin hiện ra trên màn hình.
Và rồi hắn lại gặp khúc mắc tương tự như khi đọc sách sử trong nhà giam, phần thông tin về Khu 5 trên Prometheus mặc dù rất toàn diện, nhưng về nguồn gốc thành lập lại rất qua loa, chỉ biết rằng nó được thành lập vào năm 1911, cùng lúc với sự ra đời của Liên Bang, trước đó đã xảy ra chuyện gì, nơi đây từng có quốc gia nào, dân tộc nào hay sự kiện lịch sử nổi bật nào đều không được nhắc đến.
Anlene vốn nhịn không được muốn nhập tìm kiếm xem trước năm 1911 đã xảy ra chuyện gì, nhưng gõ được nửa chừng thì dừng lại và xóa sạch.
Hắn bỗng nhớ tới có ai đó từng nói thế này: Ta không ẩn danh trên internet, ta chỉ có cảm giác mình đang ẩn danh thôi.
Hắn cũng không muốn bị một thế lực thần bí nào đó bắt lại tra khảo, hắn chỉ mới vừa ra tù thôi, không muốn sớm như vậy đã trở lại trong đó.
Uống một ngụm coca lạnh cho tỉnh người, Anlene tạm thời không còn hào hứng tìm hiểu nữa, thế là hắn liền vào YouTube để giải trí.
Thật may quá, YouTube vẫn tồn tại.
…
Ít giờ trước, tại trung tâm thành phố New Era.
Bên dưới tầng hầm để xe của thư viện thành phố, một người đàn ông cao to mặc vest đen, đeo kính đen bước về phía nhà vệ sinh, tốc độ của người này khá nhanh nhưng lại vẫn giữ được phong thái đĩnh đạc, động tác liền mạch và đồng bộ như người máy được lập trình sẵn.
[Nhà vệ sinh đang sửa chữa, xin lỗi vì sự bất tiện này!]
Như không nhìn thấy biển báo được dán, hắn cứ thế đẩy cửa đi vào.
Bên trong được chia thành hai khu nam nữ riêng biệt, người này đi về phía khu nữ, không chút do dự mở cửa bước vào.
Trong đó chỉ có một cái bồn rửa tay.
Hắn xoay ngược vòi nước lên, sau đó cúi đầu xuống, kê mắt phải sát đến chỗ miệng vòi, đứng yên khoảng chừng ba giây rồi thẳng người dậy, sau đó xoay vòi nước trở lại như cũ.
Cũng chừng ba giây sau, mặt sàn dưới chân người đàn ông này chợt tách ra hai bên, khiến hắn đột ngột rơi xuống bên dưới.
Sau đó mặt sàn nhanh chóng khôi phục lại như cũ, giống như chưa từng có gì xảy ra.