0
Trở lại Thanh Giang Lạc, Ngô Đồng đem Tuệ Minh đại sư vào bên trong nhà, đem hắn lên giường của mình để cho hắn nghĩ ngơi, Ngô Đồng cũng không có quan tâm đến chuyện vừa rồi mới xảy ra.
"Tuệ Minh đại sư b·ị t·hương nặng như vậy, phải nấu ba món chay cho Tuệ Minh đại sư mới được!" Ngô Đồng mới sáng sớm đã cảm thấy mệt, hôm nay tuy rằng muốn ăn thịt xiên nướng, nhưng vì Tuệ Minh hắn đành phải nấu món chay một hôm.
Bước vào bên trong nhà bếp, ngay lập tức tìm kiếm nguyên liệu để nấu món chay.
Món chay chế biến thì cũng đơn giản mà thôi, có nấm hương, măng cùng rau cải là được, cũng không cần quá cầu kỳ.
"Gâu Gâu Gâu!" Tiểu Hắc vừa mới tỉnh lại, đói bụng cắn cái chân của Ngô Đồng vẫy vẫy cái đuôi đòi ăn thịt.
"Tiểu Hắc... bên ngoài có thịt xiên nướng, tao đã để lại cho mày rồi, ra ngoài đó ăn đi, đừng làm phiền tao!" Ngô Đồng đá cái chân một cái, đuổi Tiểu Hắc ra ngoài.
Tiểu Hắc ngay lập tức chạy ra bên ngoài cửa tiệm, tìm kiếm cái bát nhỏ của mình, ngay lập tức ăn ngấu nghiến thịt xiên nướng mà chủ nhân đã để dành cho nó.
Ngô Đồng lắc đầu cười cười, có Tiểu Hắc ở bên cạnh đúng là thoải mái, nó chỉ là một con chó, tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn thôi đã khiến cho hắn vui vẻ cả ngày rồi.
"Làm ba món chay thì nên làm ba món nào nhỉ?" Ngô Đồng lúc này suy nghĩ, nên nấu ba món vừa có món xào, vừa có món chiên, vừa có món canh là không khó, nhưng nấu như vậy có chút tẻ nhạt.
"Thôi, nấu đại cái gì đó cho Tuệ Minh đại sư ăn là được rồi!" Ngô Đồng suy nghĩ một hồi cuối cùng quyết định nấu ba món đơn giản.
Nấm Hương Chiên Giòn, Măng Tây Xào, cùng Canh Cải Thảo Nấm Hương ba món này thôi có lẽ đủ rồi.
Nấm Hương được Ngô Đồng rửa sạch, cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó nhào qua với bột chiên giòn một lớp, sau đó bỏ vào chảo dầu nóng.
XÈO! XÈO! XÈO!
Trong lúc đợi Nấm Hương Chiên Giòn chín tới, thì Ngô Đồng cũng bắt đầu sơ chế Măng Tây, cắt thành từng miếng nhỏ, bỏ vào trong nước lạnh ngâm mười lăm phút, cắt một chút hành lá, một chút ớt đỏ, để riêng ra bên ngoài.
Bắt lên bếp dầu cho nóng, phi thơm tỏi, bỏ hành lá vào bên trong cho thơm, sau đó nhẹ nhàng bỏ Măng Tây đã được rửa sạch, cắt thành miếng nhỏ vào bên trong mà xào một hồi, thêm một chút nước tương cùng hạt nêm, liền khiến cho một đĩa Măng Tây Xào đủ vị.
Lúc này thì Nấm Hương cũng đã được chiên giòn vàng, Ngô Đồng lấy cái vợt vớt ra từng miếng nấm hương vàng giòn được bao phủ ở bên ngoài một lớp bột chiên vàng óng, ngay lập tức khiến cho mùi hương lan tỏa khắp cả Thanh Giang Lạc.
"Hai món hoàn thành, đến lúc nấu món thứ ba rồi!" Ngô Đồng đem Măng Tây Xào bỏ vào cái đĩa nhỏ lên bàn, đem Nấm Hương Chiên Giòn trang trí một chút, sau đó để cạnh Măng Tây Xào.
Hai món ăn một chiên một xào nằm cạnh nhau, một cái tỏa ra hương vị thơm ngát, một cái khiến cho người ta nóng nực muốn cắn một cái, nhìn thôi cũng đã cảm thấy đói bụng.
Ngô Đồng bật nước bắt đầu rửa Cải Thảo, Cải Thảo được Ngô Đồng lặt thành từng búp nhỏ, sau đó rửa sạch cùng nấm hương.
Một nối nước Tinh Hà được hắn bắt lên bếp lửa, ngay lập tức ném Cải Thảo vào bên trong nước Tinh Hà mà không nêm nếm chút nào, hắn đậy lại nắp nồi, đợi cho Cải Thảo chín một chút mới tiếp tục bỏ thêm nấm hương vào.
Năm phút sau, nước sôi, rau đã rục, nấm hương đã mềm, ngay lập tức Ngô Đồng bỏ thêm một chút hành lá, một chút dầu còn sót lại khi xào Măng Tây, nhẹ nhàng thêm chút nước tương cùng tiêu đen, thế là một nồi canh Cải Thảo Nấm Hương được hoàn thành.
"Ba Món Chay thành công, tuy rằng tốn thời gian không ít, nhưng vẫn là hoàn thiện!" Ngô Đồng nhìn ba món ăn của mình để ở trên bàn mà mĩm cười.
Măng Tây Xào hắn đã làm nhiều lần cho nên hương vị chắc chắn đã quá quen thuộc, nhưng Nấm Hương Chiên Giòn thì là lần đầu tiên hắn nấu, lại thêm Canh Cải Thảo Nấm Hương cũng là như vậy, không biết mùi vị nó ra làm sao.
Ngô Đồng cũng không chờ đợi được nữa, lấy đôi đũa nhẹ nhàng gắp một miếng Nấm Hương Chiên Giòn cho vào miệng.
Ngay lập tức mùi hương thơm của Nấm Hương lan tỏa trong miệng của hắn, vỏ bên ngoài thì giòn giòn bên trong thì ngọt nước của Nấm Hương, khiến cho mùi vị của Nấm Hương càng trở nên nổi bật, phải nói là ngon hơn rất nhiều khi nấu bình thường.
"Chấm với nước tương tỏi ớt nữa là hết xẩy!" Ngô Đồng lại gắp thêm một miếng, chấm với nước tương tỏi ớt, sau đó cho vào trong miệng.
Giòn giòn mặn mặn cay cay ngọt ngọt, ba loại hương vị hòa quyện vào nhau, tạo ra một món ăn tuyệt vời, món ăn này mà làm món ăn vặt thì phải nói là tuyệt vời của tuyệt vời.
Bỏ xuống đôi đũa, Ngô Đồng bước ra bên ngoài, đem nồi cơm đã chín vào bên trong nhà, bữa sáng đã hoàn thành, bây giờ cũng nên dùng bữa rồi, tất cả mọi chuyện phù phiếm ngoài kia, đều quên hết đi, quên hết trước món ăn thơm ngon của hắn.
Tuệ Minh nằm ở trên giường giờ phút này cũng tỉnh lại, hắn nghe thấy hương thơm từ mấy món ăn mà Ngô Đồng vừa nấu chín, Nấm Hương Chiên Giòn vàng óng cực kỳ hút mắt, Măng Tây Xào nhìn thì như bình thường, nhưng lại khiến cho người ta chảy nước bọt.
Cái nồi to lớn bị đậy nắp vung nhưng Tuệ Minh có thể cảm nhận được món canh ở bên trong chắc chắn vô cùng thanh mát, vô cùng dịu nhẹ, khiến cho bụng của hắn ngay lập tức kêu lên.
"Tuệ Minh đại sư tỉnh rồi sao? Đúng lúc cơm vừa chín, mời đại sư xuống ăn cơm!" Ngô Đồng mở miệng nói, ánh mắt nhìn về hướng Tuệ Minh mỉm cười.
"Ông chủ... sao lại cứu ta... ông chủ không sợ phiền phức sao?" Tuệ Minh ôm v·ết t·hương của mình bước lại gần cái bàn lớn, khuôn mặt có chút đau đớn nhìn Ngô Đồng hỏi.
"Haizz! Tuệ Minh đại sư... chúng ta hữu duyên gặp được một lần... lại hữu duyên gặp lại được lần hai... chứng tỏ chúng ta duyên phận không cạn... cho nên ta cứu đại sư!" Ngô Đồng mỉm cười đáp lời, nhẹ nhàng xới một bát cơm cho Tuệ Minh.
"Ông chủ... Thánh Giới đã không còn là Thánh Giới... Phật Môn đã không còn là Phật Môn!" Tuệ Minh lúc này thất vọng, nước mắt của hắn lăn dài xuống hai má, hắn cảm thấy chúng sinh thật khổ, những người tin tưởng Đức Phật thật khổ.
"Thánh Giới vẫn còn đó, Phật Môn vẫn là Phật Môn, tên Thánh Nhân kia chung quy lại cũng chỉ là con cờ của những kẻ khác mà thôi!" Ngô Đồng tuy rằng không biết Thánh Giới xảy ra chuyện gì, nhưng Phật Môn chắc chắn vẫn tồn tại, vì sự kiện kia vẫn chưa xảy ra, còn khỉ đó vẫn còn chưa ra đời.
"Ý ông chủ là?" Tuệ Minh không hiểu, có lẽ trong lời nói của Ngô Đồng có thâm ý gì đó, chỉ là hắn không nhận ra mà thôi.
"Ta là phàm nhân, làm sao biết chuyện gì tiếp theo xảy ra, chỉ là có những chuyện đã được chú định, không thể nào bị dẹp yên được!" Ngô Đồng lại nói.
Hắn biết thế giới này có chút tương tự với Hồng Hoang, Phong Thần Lượng Kiếp đã quá, có lẽ sắp tới sẽ đến Tây Du Lượng Kiếp giúp Phật Môn hưng thịnh, mới xảy ra cớ sự của Tuệ Minh cùng Thánh Giới Quân Chủ.
Tuệ Minh không hỏi thêm gì nữa, hắn giờ phút này cũng nên ở lại Thanh Giang Lạc dưỡng thương, sau đó lại đi tìm kiếm đạo của mình một lần nữa, lần này hắn muốn chứng đạo thành Thánh, muốn cứu Thánh Giới cùng Phật Môn trở lại thời kỳ hưng thịnh.