0
Ngô Đồng cùng Tuệ Minh không nói chuyện ở ngoài kia nữa, dù sao thì mọi chuyện đã kết thúc, Tuệ Minh vẫn còn sống vẫn có thể tiếp tục trải nghiệm hồng trần của mình, tiếp tục đi tu hành khổ hạnh của hắn.
Thánh Giới Quân Chủ cũng đã b·ị đ·ánh bay đến Minh Giới, mạng thì vẫn còn đó nhưng không biết khi trở lại Thánh Giới có bị xem như là quân cờ vứt đi hay không.
Giờ phút này ở bên trong Thanh Giang Lạc chỉ có Ngô Đồng cùng Tuệ Minh đang thưởng thức bữa ăn ngon mà Ngô Đồng vừa nấu.
"Đại sư... ăn thử món mới của ta!" Ngô Đồng gắp cho Tuệ Minh một miếng Nấm Hương Chiên Giòn vào trong chén cơm, muốn để cho hắn đánh giá món ăn mới của mình.
Tuệ Minh không khách sáo chút nào, ngay lập tức đem miếng Nấm Hương Chiên Giòn cho vào trong miệng, ngay lập tức hương thơm từ nấm hương lan tỏa trong miệng của Tuệ Minh, hắn nhẹ nhàng cắn một cái, miếng nấm hương được bao phủ bởi bột chiên giòn xốp rộp khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn.
Hương vị vừa thơm vừa ngọt lại thêm độ giòn hoàn hảo của miếng nấm hương, khiến cho Tuệ Minh cảm thấy món ăn này cực kỳ ngon, ngon hơn tất cả các món ăn hắn từng ăn trước đây, khơi gợi lại sự thèm ăn của hắn.
Tuệ Minh lúc này bỏ xuống đôi đũa, ngay lập tức nhắm mắt niệm kinh, hắn muốn vứt bỏ dục niệm, không nên thèm ăn, muốn quên đi hương vị tuyệt vời vừa rồi của món Nấm Hương Chiên Giòn.
Ngô Đồng nhìn thấy Tuệ Minh bỏ xuống đôi đũa, đôi mắt nhắm chặt, miệng thì lẩm bẩm thứ gì đó tựa như kinh phật, có lẽ món ăn của hắn quá tuyệt vời, khiến cho Tuệ Minh khơi lại dục vọng thèm ăn của mình.
"Xin lỗi ông chủ... vừa rồi món ăn quá tuyệt vời... khiến cho dục vọng của ta nổi lên... cho nên ta mới..." Tuệ Minh thở dài mở ra đôi mắt nhìn Ngô Đồng áy náy, hắn không thể đưa ra lời nhận xét đánh giá công tâm nhất rồi, vì càng đánh giá hắn sẽ càng nổi lên dục vọng của mình.
"Thôi... thôi... đại sư cứ ăn đi, không sao đâu, ta cũng không để ý người khác nghĩ gì, hôm nay có cơm ngon canh ngọt mời đại sư, khiến đại sư khỏe lại ta đã vui mừng rồi!" Ngô Đồng cười cười lắc đầu nhìn Tuệ Minh đáp lời.
Người xuất gia chưa từng nói dối, trong mắt của hắn Tuệ Minh đại sư là một người đức cao vọng trọng, cái gì Thánh Nhân, cái gì Đại Thần đối với hắn mà nói không quan trọng, thứ quan trọng đối với hắn chính là đức tin, mà Tuệ Minh đại sư chính là người đầu tiên khiến cho hắn nhớ lại đức tin của mình.
"Ông chủ... hôm nay vì ta mà nấu ba món chay này, vậy những món mặn ngoài kia thì làm sao?" Tuệ Minh có chút cảm thấy không được thoải mái, vì hắn mà đã khiến cho Ngô Đồng bỏ đi dự định ban đầu của mình.
"Thức ăn ở ngoài kia không có duyên với đại sư... nhưng sẽ có duyên với người khác... người đến duyên đến món ăn sẽ được thưởng thức mà thôi!" Ngô Đồng mỉm cười trả lời, hắn không biết từ khi nào mà bản thân trở nên văn vỡ như thế này, có lẽ là từ khi gặp được Lý Xuân Thu chăng.
"Haha! Thì ra là như vậy!" Tuệ Minh mỉm cười, tiếp tục ăn cơm của mình, lâu lâu hắn lại ăn thêm một chút Măng Tây Xào, hương vị vẫn vậy, vẫn như lúc ban đầu hắn gặp được Ngô Đồng.
Lúc đầu đối với Ngô Đồng thì Tuệ Minh đã từng nghĩ Ngô Đồng có lẽ là một vị cao nhân nào đó, có thể là Thánh Nhân ẩn cư ở đây, nhưng khi Ngô Đồng ra tay đánh bại Thánh Giới Quân Chủ hắn mới tờ mờ nhận ra Ngô Đồng không phải Thánh Nhân bình thường có thể so sánh.
Người ta nói Thánh Nhân ở Ngũ Phương Giới đã là đỉnh, nhưng ai mà biết Thánh Nhân thật sự là cảnh giới như thế nào, trước đây Thánh Nhân chỉ có vài vị, nhưng giờ đây thì Thánh Nhân nhiều vô kể, cái uy nghiêm của Thánh Nhân đã không còn như ngày xưa.
Thượng Cổ Đại Thần Thánh Nhân khác với Đại Đạo Thánh Nhân, Thiên Đạo Thánh Nhân, mà Thánh Nhân lại còn có Vô Địch Thánh Nhân cho nên Thánh Nhân có lẽ chưa phải điểm cuối của Đại Đạo chưa phải là bước cuối cùng của thế giới này.
Lại nhìn đến Thanh Giang Lạc của Ngô Đồng, nhìn thì như một Tửu Điếm bình thường không có gì khác lạ, nhưng khi nhìn kỹ thì hắn cảm thấy nó mờ ảo vô cùng, tựa như bị thứ gì đó che đậy, ngay cả Tuệ Nhãn của hắn cũng không nhận ra, có thể là một kiện Chí Bảo còn cường đại hơn cả Thập Đại Tiên Thiên Chí Bảo.
"Tuệ Minh đại sư... đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là người bình thường mà thôi, đại sư có đoán già đoán non, cũng không đoán ra được ta có tu vi gì đâu!" Ngô Đồng lắc đầu cười cười khi nhìn thấy khuôn mặt đăm chiêu của Tuệ Minh đại sư.
Có lẽ Tuệ Minh đang đoán rằng hắn là Thánh Nhân mạnh nhất, cũng có thể đoán rằng hắn là Đạo Tổ, nhưng tất cả đều không phải, hắn đơn giản chỉ là một người bình thường, được hệ thống tặng cho Lĩnh Vực Vô Địch mà thôi.
"Ông chủ... xin lỗi... ta đã quá nhiều chuyện rồi!" Tuệ Minh lúc này mới yên lặng mà ăn cơm, không suy nghĩ, cũng không đoán già đoán non nữa.
Cơm ngon canh ngọt khiến cho hai người quên đi hết những chuyện ở ngoài kia, trận chiến giữa hắn cùng Thánh Nhân cũng như thế lắng xuống.
Một tháng trôi qua, Ngô Đồng vẫn ngồi trước cửa tiệm của mình canh giữ Thịt Trâu Gác Bếp, thịt của Ngưu Ma Vương đúng là khó chín.
Cho dù là đã hun khói bằng Tam Muội Chân Hỏa nhưng để nó săn chắc lại thì một tháng vẫn không xong, nướng thì rất nhanh, nhưng hun khói lại cực kỳ lâu.
"Tuệ Minh đại sư... hôm nay rời đi sao?" Ngô Đồng ngồi dậy, nhìn thấy Tuệ Minh chuẩn bị đi, hắn cũng không có ngăn cản, chỉ là hỏi thăm sức khỏe của Tuệ Minh đã khỏe hẳn hay chưa.
"Ông chủ... một tháng nay đã làm phiền... hôm nay Tuệ Minh rời đi... muốn tiếp tục truy cầu đại đạo của mình!" Tuệ Minh cúi đầu cảm tạ Ngô Đồng.
"Đại sư... trên đường đi cẩn thận một chút... con đường thành đạo không đơn giản, rất khó khăn, mong đại sư đừng quên đi mục đích ban đầu của mình!" Ngô Đồng tiễn Tuệ Minh đại sư rời đi, bằng hữu ở cùng hắn xuyên suốt một tháng cuối cùng cũng rời đi, hắn lại trở lại khung cảnh hiu quạnh cùng Tiểu Hắc làm bạn.
Tuệ Minh rời khỏi Thanh Giang Lạc, một tháng sóng gió của Tuệ Minh trôi qua, thời gian hắn ở tại Thanh Giang Lạc bị cám dỗ không biết bao nhiêu lần, hết món ngon cho đến rượu ngon, thậm chí là còn những thứ linh tinh bên ngoài, khiến cho đầu óc của Tuệ Minh xém chút nữa giữ không nổi.
Tuệ Minh rời đi, lúc này Đồ Giám Thực Phổ mới hiện lên thông báo, hắn bây giờ cũng biết thêm được một điều là chỉ cần khách hàng chưa rời khỏi Thanh Giang Lạc thì Thực Phổ không có cách nào kích hoạt đồ giám.
[ Nấm Hương Chiên Giòn đã có thể kích hoạt! ]
[ Canh Cải Thảo Nấm Hương đã có thể kích hoạt! ]
"Kích hoạt!"
[ Đinh! Chúc mừng ký chủ thành công đạt được thành tựu: Chay Ba Món! ]
[ Đinh! Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng: Kỳ Linh Bát! ]
"Lần này không phải Thần Thông cũng không phải sức mạnh? Kỳ Linh Bát nghe như một món chí bảo vậy?" Ngô Đồng tò mò ngay lập tức xem thông tin của Kỳ Linh Bát.
[ Tiên Thiên Linh Bảo: Kỳ Linh Bát!
Tác Dụng: Dùng để ngâm ra rượu ngon bậc nhất Thái Hư Giới.
Giới Thiệu: Kỳ Linh Bát thuộc sở hữu của Kỳ Linh Thổ Thần là người canh giữ đào viên 3 vạn năm ở Thái Hư Giới, cũng là người chế tạo thành công Tiên Linh Đào Tửu một trong những loại rượu ngon nhất Thái Hư Giới. ]