0
Phượng Thanh Tuyết vui mừng, quả nhiên là Phượng Hóa Tường Vi Lộ của nàng có thể vượt qua được bài kiểm tra của Đại Thành Chủ, dù sao thì đây cũng là rượu vang danh của Phượng Hoàng Tộc, cho dù nàng chỉ dùng một ngày để ủ rượu, mùi vị đã giảm đi bốn năm phần, nhưng không thể chê được vì đơn giản thì mỹ tửu vốn là mỹ tửu.
Đại Thành Chủ lúc này tiếp tục nếm rượu mới do Lưu đại sư ủ, rượu này thanh ngọt nhẹ nhàng, so với Phong Hoa Tuyết Nguyệt Tửu tuy rằng có vài phần kém hơn, nhưng so với những loại rượu mà nàng uống từ trước đến nay thì phải nói là như trời với đất cách biệt, độ cay nồng, độ ngọt ngào, khiến cho nàng cảm thấy thư thả thoải mái không thôi.
Lưu đại sư quả nhiên là một bậc thầy ủ rượu, cho dù hạn chế thời gian đi chăng nữa, rượu ngon vẫn có thể ủ ra, không hổ danh là người có tay nghề ủ rượu bậc nhất Hỗn Độn Giới.
"Lưu đại sư, rượu này tên gọi là gì?" Đại Thành Chủ cảm nhận được sự thê lương mà bản thân vốn có đã không còn lại bao nhiêu, tâm ma cũng dần dần vơi bớt, nhưng cũng chỉ là bớt đi một chút mà thôi.