Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: An Bài
Minh cùng Phan Hải lượn lờ ngoài đường đến hơn 6h chiều, cả hai đứa đều có phần mệt lả.
Minh chào tạm biệt thằng Hải sau đó về nhà cũng đã quá 6h30 phút, lúc này vừa vặn thấy bà Dung đang đợi ở nhà.
“Mày về rồi đấy à con ? sao về muộn thế”
Bà Dung thấy con trai về nhà thì vội chạy tới giúp con trai mang cặp sách, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Con nhắn tin với mẹ là con về muộn rồi mà, con đi với thằng Duy có việc”
“Nhắn tin thì nhắn tin chứ, mày về muôn như vậy mẹ lo biết không, việc thằng Duy thì để cuối tuần cũng được, còn mấy ngày nữa đâu ?”.
Dùng bàn tay nhẹ xoa lưng con trai mình, tiếp đó bà Dung dẫn Minh vào nhà.
Nhìn vẻ mặt có phần mệt mỏi thêm bụi bặm của con trai, thân làm mẹ bà Dung không thể không đau lòng.
Dù gì đối với người phụ nữ như bà Dung thì con trai mình chính là con ngọc con vàng, cho dù chỉ chịu một chút xíu khó khăn bà Dung cũng không đành lòng.
“Mình chậm một ngày là mất tiền một ngày cho nên con tranh thủ một chút, con cũng không muốn nhìn mẹ vất vẻ hàng ngày đi làm, lương ba cọc ba đồng”.
Minh chủ động ôm eo mẹ Dung, vẻ mặt ngoan cực kỳ.
Bà Dung nghe con trai nói vậy, khuôn mặt không khỏi hồng hào hơn, hai mắt sáng long lanh nhìn con, đưa tay ra xoa đầu Minh.
“Ừ ừ, mẹ biết con thương mẹ nhất, anh mày đi rồi nhà này chỉ có mày là thương mẹ, không có con mẹ cũng chẳng biết dựa vào ai”.
Hai mẹ con ngồi xuống ghế gố sofa, bà Dung lại bắt đầu kể khổ.
“Bố anh hôm nay lại không về nhà, hôm nay là sinh nhật ông Minh, bố anh đêm nay kiểu gì chẳng say khướt”.
Bà Dung vừa nói vừa tức giận.
Thú thật thì có mấy người vợ thích chồng mình đi uống rượu thâu đêm với bạn bè đâu ?.
Ông Cẩm ở trong công việc cực kỳ nghiêm túc, có thể nói là tham công tiếc việc, rất nhiều lúc vì việc công mà cũng không quan tâm việc nhà.
Ví như trong ký ức của Cao Thanh Minh, mẹ hắn tức bà Dung có một cô em gái mà Minh phải gọi là dì, hôm con gái dì đi lấy chồng ông Cẩm lại bận việc ở trên bộ không đến được, việc này làm một người vốn thích lên mặt như bà Dung tức anh ách.
Nghĩ mà xem, đám cưới cháu gái nhà mình có ông chồng làm cục trưởng đi đến dự thì không phải đáng lên mặt lắm sao ? nhưng mà ông Cẩm vẫn cứ không đến.
Ngược lại với đám an hem chiến hữu thì ông Cẩm luôn hết mình, sẵn sàng tăng ca mấy ngày trời sắp xếp công việc chỉ đề dọn ra một ngày cho anh em chiến hữu thậm chí là nghỉ luôn ngày hôm sau vì cùng chiến hữu nhậu xỉn.
Đặt ở vị trí bà Dung, không tức sao được ?.
“Nay sinh nhật chú Minh ạ mẹ ?”.
Minh nghe bà Dung nói thì vội hỏi, nếu bà Dung không nhắc thì Minh cũng không biết.
Chú Minh này là ai ? đương nhiên là một trong ba người chiến hữu của bố hắn, ông Nguyễn Đức Minh, viện trưởng viện kiểm sát thành phố Hà Nội.
Cũng như Chu Văn Hoà, người đàn ông tên Nguyễn Đức Minh này cũng là một người đủ sức gầm ra lửa, động một cái thôi là quá nửa các quan chức miền Bắc sợ hãi.
“Ừ sinh nhật lão Minh, bố mày sang bên đó từ 4h chiều, với anh em bạn bè thì hết mình, với người nhà thì hết cả hồn”
Bà Dung bĩu môi, vẫn còn vẻ hậm hức lắm còn Minh nhìn mẹ mình như vậy thì không khỏi thở dài.
Bà Dung là một người phụ nữ tham tài nhưng mà nghĩ ngắn, con mắt thuỷ chung không thoát ra được khỏi mấy đồng tiền con con.
Có ‘thằng em’ là viện trưởng viện kiểm sát thành phố, không tận dụng, không hết mình sao được ?.
Quan hệ bậc này có thể dùng bao nhiêu tiền để định giá ? cái này Minh cũng không định giá được.
“Thôi, mẹ đừng giận bố, cứ để bố với bạn bè của mình đi, mẹ con mình còn chuyện quan trọng hơn”.
Minh tạm thời không thay đổi được tư duy của bà Dung cho nên chủ động chuyển chủ đề.
Hắn từ trong cặp sách lấy ra hai tờ giấy A3.
“Mẹ, cái này là con vẽ, độ chính xác không cao nhưng quả thật là theo ý tứ của thằng Duy, theo bản thiết kế trong nhà nó”
“Đây là quy hoạch của khu đô thị mới Trung Hoà Nhân Chính”
“Còn đây là khu đất chuẩn bị dùng để xây sân vận động mới”
“Khu Trung Hoà Nhân Chính thì khó nói nhưng cái khu Từ Liêm này toàn đất hoang với đất ruộng, nhà mình không đầu tư thì còn lúc nào đầu tư nữa ?”.
“Theo ý con, mình cũng đừng ham mấy lô đất chính quyền giải toả của dân, đất theo dạng giải toả của chính quyền thì thu được bao nhiêu tiền chứ, chủ yếu là các lô đất xung quanh bởi sau này theo sân vận động quốc gia được thành lập, nơi này kiểu gì cũng lên giá, cũng tự thành hệ sinh thái riêng”.
Đất ở khu Mỹ Đình cho dù rất nhiều năm sau vào thời đại của Minh cũng không phải khu đất vàng ở Hà Nội, chủ yếu là nó xa trung tâm.
Tuy nhiên đất ở khu này chắc chắn tăng giá thậm chí tăng không ít, quan trọng nhất là . . . đất giá rẻ, dễ mua, dễ ôm nhiều lô một lúc, ít sự cạnh tranh.
Bà Dung dù sao cũng là hộ cá thể, khó mà so sánh được với các công ty bất động sản khác.
_ _ _ _ _ _
Minh cùng ‘mẹ Dung’ ngồi nói chuyện với nhau đến hơn 8h tối, hai mẹ con vừa ăn cơm vừa nói sau đó Minh lê thân mệt mỏi trở về phòng.
Về đến phòng riêng, Minh nằm vật ra giường, hắn lúc này chỉ muốn tắm ù một cái xong rồi ngủ.
Chung quy cũng là tại .. . Cao Thanh Minh, cậu ấm nhà họ Cao tuy có sức khoẻ hơn người nhưng cũng chỉ là cậu ấm, cả ngày bôn ba nắng nôi gió bụi ngoài đường cho dù với sức khoẻ của Cao Thanh Minh cũng ăn không tiêu.
Chủ yếu bởi không quen.
Nhưng mà Minh dù sao cũng có lý trí của người trưởng thành, hắn vặn vẹo cơ thể một chút, bắt đầu tập vài động tác thể d·ụ·c sau đó đi rửa mặt lấy tỉnh táo.
Rửa mặt xong, hắn lại ngồi vào bàn bắt đầu chuẩn bị bài tập ngày mai.
Ngày mai là thứ 5, lịch học tương đối nặng.
Hoá – Hoá – Sinh – Anh – Lý.
Năm môn này đều nặng, cũng may là năm học mới cũng chưa có bài tập hay có gì để chuẩn bị, Minh cũng chỉ cần soạn trước bài mới, gạch đầu dòng các ý chính của bài học mà thôi.
Loay hoay một hồi cũng đến 9h tối, hắn vươn vai một cái rồi đi chuẩn bị sách vở ngày mai.
“Hơn 9h bố vẫn chưa về nhà, kiểu này chỉ sợ phải nửa đêm mới về đến nhà, bà Dung không làm loạn lên mới lạ”/
Minh một bên chuẩn bị cặp sách một bên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài trời tối om, cánh cửa chính nhà họ Cao vẫn đóng im ỉm, ông Cẩm không có dấu hiệu là sẽ về sớm.
Trong cái không gian tĩnh lặng về đêm này, ánh mắt của Minh rất nhanh bị một người đàn ông chú ý.
Hắn nhìn thấy chú Thắng bảo vệ.
Chú Thắng đang bày một cái ghế gỗ dài ra trước sân, còn tự mình pha một ấm trà thưởng cảnh đêm, thoạt nhìn có phần thi vị.
Kể ra cũng lạ, nhà khác thì chồng về muộn đều sẽ có vợ đợi chồng nhưng bà Dung thì có bao giờ đứng ở cửa đợi ông Cẩm đâu ?.
Đợi mở cửa cho ông Cẩm về nhà đều là chú Thắng bảo vệ.
Nhìn chú Thắng rảnh rỗi ngồi đó, trong đầu Minh liền có một ý tưởng thế là hắn rất nhanh chạy ù xuống nhà.
Hắn thấy, nên vận dụng chú Thắng.
Lần trước hắn thuyết phục cha cùng ông nội, ông Cẩm cũng rất vui vẻ hơn nữa chủ động muốn đẩy chú Thắng đến nhà báo của Minh đảm nhiệm chân chủ toà soạn.
Chú Thắng đương nhiên không hiểu gì về báo chí nhưng đây cũng không phải ông Cẩm thích đẩy ‘quan hệ’ chủ yếu là chú Thắng tuyệt đối đáng tin.
Người đàn ông này sẽ không lạm quyền, sẽ không chiếm quyền của Minh.
Tuy nắm giữ chân chủ toà soạn nhưng chỉ là bàn tay nối dài của Minh, để Minh có thể từ xa điều khiển toà soạn báo dù sao Minh vẫn còn là học sinh, có rất nhiều việc không thuận.
Ở một mặt nào đó, chú Thắng bảo vệ trong nhà họ Cao cũng không khác Lương Bổng trong mắt Phan Quân là mấy.
Việc này thì cũng chưa nói với chú Thắng nhưng chỉ cần ông Cẩm nói, chú Thắng chắc chắn sẽ nghe.
Đã thế đây còn là cơ hội cho chú Thắng kiếm thêm chút tiền, để chú Thắng dọn ra ngoài ở riêng, cũng không cần khó xử trong nhà họ Cao.
Ông Cẩm vẫn thường không đành lòng nhìn chú Thắng ở Cao gia, theo lời ông Cẩm thì đây là . . . đại tài tiểu dụng.
Một chiến sĩ bộ đội như chú Thắng . . . không nền dừng tại chốn này.
Mà ý tưởng của Minh cũng là như vậy.
Tuy tờ báo còn chưa hoạt động, đến cả nhân viên vẫn chưa thuê xong nhưng nhà cũng thuê xuống rồi đúng không ?.
Minh muốn dạy đám đàn em làm bếp thì trước cũng phải thuê nhà xong, còn phải mua sắm dụng cụ thậm chí còn phải đợi Minh có thời gian rảnh đã.
Hắn chủ động kêu đám thằng Tài, thằng Hiếu, thằng Long nghỉ học theo hắn nhưng tạm thời cũng chẳng có việc gì an bài cho chúng nó, Minh thuỷ chung cảm thấy không ổn.
Minh muốn hướng về chú Thắng nói một chút, để ba thằng đệ theo chú Thắng tới biệt thự phủ Tây Hồ, mặt ngoài thì làm bảo vệ nhưng thực tế là theo chú Thắng học võ.
Chú Thắng không học từ lò võ nào, không phải dân chuyên nghiệp nhưng mà dân luyện võ chuyên nghiệp có chắc qua được người đàn ông này ?.
Phải biết, thế giới này không có việc nước Mỹ xâm lược Việt Nam, thay vào đó là c·hiến t·ranh bán đảo Triều Tiên.
Trận chiến này không phải c·hiến t·ranh vệ quốc, nó đồng nghĩa với chỉ có những binh lính tinh anh nhất mới được phái tới chiến trường Triều Tiên.
Tinh anh đến mức độ nào ?.
Cái này khó mà nói rõ nhưng Minh biết một việc đấy chính là . . .chú Thắng năm đó là tân binh ra chiến trường, chưa từng trải qua thực chiến.
Được phái ra chiến trường Triều Tiên nhưng chưa từng trải qua thực chiến ? nghe thì vô lý nhưng đúng là có một lực lượng như vậy ở Việt Nam, đấy chính là đặc công.
Chỉ có đặc công trong điều kiện thiếu kinh nghiệm chiến trường mới được phái đi Triều Tiên.
Kinh nghiệm không đủ . . thực lực đến góp.
Đi theo đặc công Việt Nam học võ hơn nữa còn là đặc công đi về từ trong cõi sinh tử, trong mắt Minh đây là phúc tư mấy đời của đám thằng Tài, thằng Hiếu, thằng Long.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.