Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: An Bài (2)
Tuy chú Thắng đã trải qua sinh tử nhưng không có nghĩa chú Thắng là người có thể nhìn thấy thế thái nhân tình thậm chí lại có phần chân chất, trung thực.
Nghiêm túc thì Minh không nghĩ công an Việt Nam lại kém cỏi hơn cảnh sát Pháp được chẳng qua là cái thói sính ngoại của người đời mà thôi.
Dù sao đến cả ông Cẩn trải qua sinh tử chiến trường còn bị bà Dung quay như dế nữa là.
Có một thứ thật sự rất khó thấy được vào nhiều năm sau, chỉ có cùng nhau đi qua thời đại khói lửa c·hiến t·ranh mới có thể cảm nhận được đấy chính là sự trung thành.
Nhà họ Cao chung quy cũng không phải doanh nghiệp gì, trước cửa cũng không có bốt trực của bảo vệ, chú Thắng bình thường sống ở khu sau nhà gần với nhà thờ của Cao gia.
Tony Nguyễn có một nhà hàng lớn gọi là nhà hàng Hương Quê, nhà hàng xuất hiện quá nhiều lần trong Chạy Án phần 1.
Tuy nhiên trước bộ mặt ‘van nài’ của Minh lại thêm thân phận con trai thủ trưởng bày ra đó, chú Thắng cũng rất nhannh nói.
Chú Thắng chỉ cần đồng ý dạy bọn Tài, Hiếu cùng Long vài ngón đòn vậy sau này chỉ biết dạy chúng nó càng nhiều dù sao . . . có lần một thì sẽ có lần hai.
“Chú Thắng”.
Minh lại một lần nữa lên tiếng mà rõ ràng lần này chú Thắng ngập ngừng một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông Cẩn thật sự là người không tệ, không chỉ những anh em chiến hữu nguyện c·hết vì mình mà cấp dưới như chú Thắng cũng nhất mực trung thành với ông Cẩn.
Phàm là người có ‘chân tài thực học’ vẫn luôn được cậu ấm nhà họ Cao có vài phần tôn trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
_ _ _ __ _
Từ mấy thằng choai choai ma cà bông, tương lai biết đâu có thể tự mình làm ra một phen đại sự ?
Những người lính bộ đội cụ Hồ . . . nhấc s·ú·n·g lên thì ai cũng sợ nhưng bỏ s·ú·n·g xuống đa số đều là anh lính quê, đều giữ được cái nét chất phác thật thà, phải như thế mới được lòng dan, mới có thể hòa vào dân chúng.
“Để tối nay thủ trưởng về tôi nói với thủ trưởng một câu xong chiều mai tôi mang đồ chuyển đến căn nhà ỏ phủ Tây Hồ”
“Sáng chúng nó vẫn đi làm hoặc đi học, chiều về khu biệt thự ngủ qua đêm, vừa bảo vệ lại vừa có chỗ ăn chỗ ngủ, chú Thắng thấy thế nào ?”.
Đây là nét đặc sắc của một thời c·hiến t·ranh, một thời đại anh hùng còn sót lại giữa lúc non nước Việt Nam bước vào thiên niên kỷ mới.
Cũng không phải chú Thắng nghe ra cái gì mà là chú Thắng cả đời này cũng chưa ‘dạy’ ai.
“Dạ thế cháu cảm ở chú Thắng, chú chỉ cần vào ở cho nhà có sinh khí thôi ạ, mấy hôm nữa tự khắc có người chuyển vào”
“À mà còn một việc này nữa, cháu quen mấy đứa em học trung trường cấp 2”
Dù sao . . . thủ trưởng nhà mình đi về cũng phải có người đón đúng không ?.
Ông Cẩn xuất ngũ cũng phải mấy chục năm nhưng trong miệng chú Thắng, ông Cẩn vẫn mãi là thủ trưởng.
“Chuyện là cháu thuê cái nhà ở phủ Tây Hồ ấy, lúc đó chú Thắng cũng đi cùng mà”.
Nhiều năm sau cho dù trong q·uân đ·ội cũng chỉ là cấp trên cùng cấp dưới, cũng chỉ là ra lệnh cùng nhận lệnh, rất khó sinh ra tình cảm chân thành, cũng rất khó phó mặc sinh tử cho nhau.
Dĩ nhiên, việc này không xấu với chú Thắng cũng là . . . cơ hội đổi đời của thằng Tài, thằng Hiếu, thằng Long.
“Hì hì, đúng là không gì qua mắt được chú Thắng” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chú Thắng nói vậy, Minh vui như mở cở trong bụng nhưng thật ra cũng có phần xấu hổ.
“Dạ cậu Minh, tôi thấy việc này rất tốt, cậu thật sự rất giống thủ trưởng, đều là người tốt, đều thích giúp đỡ người khác”
“À đúng rồi còn có một việc nữa, mấy thằng em cháu đều chỉ 15-16 tuổi, một chút võ vẽ cũng không biết, chú Thắng có thể dạy chúng nó vài món không ạ ? không càn dạy bọn nó quá nhiều, bọn nó chưa chắc học được nhưng dù sao làm bảo vệ vẫn cần mấy miếng võ phong thần chứ ạ”
Chú Thắng đương nhiên không cảm thấy có gì không đúng thậm chí còn tán thưởng Minh.
Hắn tự hào vì bảo vệ nhà hàng hắn được hắn bỏ rất nhiều tiền để huấn luyện theo tiêu chuẩn cảnh sát Pháp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhà hàng Hương Quê này có một đám bảo vệ được Tony Nguyễn tự hào lắm.
Quay lại vấn đề chính, khi Minh xuống đến sân hắn vẫn thấy chú Thắng ngồi đó.
Cảnh sát Pháp lại có gì đáng tự hào trong khi chỉ cần bỏ ra số tiền 1/10 thôi là có thể huấn luyện đám bảo vệ theo tiểu chuẩn công an Việt Nam ?.
“Cậu Minh cứ đùa, đây là việc của tôi mà”
“Tình hình là nhà cũng thuê rồi, nhà để không thì không an toàn”
Cao Thanh Minh ở trước mặt người lớn vẫn luôn là trẻ ngoan, vẫn luôn ‘thiên chân vô tà’ (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu như sân trước nhà họ Cao là biệt thự thì sân sau nhà họ Cao lại mang theo hơi hướng ‘miền quê’ là nhà ngói 3 gian cùng sân ốp gạch đỏ.
Minh ngồi xuống ghế gỗ dài, thản nhiên hỏi chú Thắng.
Với Cao Thanh Minh thì thuần túy hơn, hắn coi trọng chú Thắng là bởi Cao Thanh Minh vốn thích đánh nhau, coi trọng những người có võ lực.
Chú Thắng đối với Minh hay bất cứ ai ỏ Cao gia đều luôn cung kính như vậy nhưng nhà này cũng chỉ có bà Dung là thật sự coi chú Thắng như người ỏ.
“Chúng nó tốt nghiệp cấp 2 xong thì không tính học tiếp, thằng thì vào trung cấp nghề thằng thì nghỉ học đi làm bưng bê, nhà của chúng nó ai nấy đều khó khăn”
“Cháu tính nhờ chú Thắng đến làm bảo vệ trông nhà ít hôm, phòng t·rộm c·ắp ra vào”
“Cháu tính nhận mấy đứa em này làm bảo vệ cho khu biệt thự coi như giúp chúng nó có đồng ra đồng vào”
“Cậu Minh”
“Dĩ nhiên chỉ mấy hôm thôi, cháu hứa với chú Thắng sẽ không quá 1 tháng dù sao để chú Thắng làm bảo vệ canh nhà cho cháu, bố cháu mắng cháu c·hết”
“Dạ được ạ, cậu Minh yên tâm, võ vẽ của tôi không ra sao nhưng dạy mấy cậu bé dó vài ngón đòn phòng thân vẫn được”.
“Chú Thắng chưa ngủ ạ”
Chú Thắng rất thẳng thắn nhận lời của Minh, dù sao đây là tác phong của quân nhân.
“Không biết cậu Minh có yêu cầu gì thêm hay có việc gì cần phải chú ý không ?”.
Minh khi xem đến tình tiết này thì không khỏi bật cười đồng thời càng thêm không đánh giá cao Tony Nguyễn.
Nghhe chú Thắng chân thành khen mình, cho dù là Minh cũng thấy hơi đỏ mặt nhưng dưới màn đêm đúng là không ai nhìn ra.
Trong Chạy Án có một tình tiết mang tính châm biếm khá lớn.
Minh xem xong tình tiết này thì không khỏi cảm thấy Tony Nguyễn ấu trĩ.
Trừ bà Dung ra, cho dù Cao Thanh Lâm hay Cao Thanh Minh cũng đều cho người đàn ông này một sự tôn trọng nhất định.
Cao Thanh Minh ghét dùng võ lực giải quyết các vấn đề nhưng đấy chỉ giới hạn ở bản thân hắn, hắn sẽ không chủ động hoặc không tự mình đánh người nhưng hắn có thể sai khiến kẻ khác ra tay giúp mình.
Bản thân Cao Thanh Lâm coi trọng chú Thắng là bởi sợ ông, sợ bố đồng thời Cao Thanh Lâm vãn tương đối có hiếu, ít nhất giai đoạn trước khi sang Mỹ thì Cao Thanh Lâm cũng không nguyện ý chống đối ông Cẩm và đặc biệt là cụ Cẩn.
Một nét . . . rất riêng mà có lẽ rất nhiều năm nữa cũng không lại xuất hiện hoặc có lẽ . . . không ai lại muốn nó xuất hiện nữa dù sao ai lại thích c·hiến t·ranh chứ.
Chương 53: An Bài (2)
Chú Thắng tất nhiên nhó sự kiện này thế là gật đầu, ánh mắt tập trung nhìn Minh.
“Cậu Minh, tôi còn cần phải đợi thủ trưởng về nhà, với cả giờ này còn sớm mà, cậu Minh có chuyện gì không ?”.
“Dạ, vậy cháu quyết như thế nhé, để mấy thằng đó đi theo chú Thắng làm bảo vệ, chú sắp xếp công việc cho bọn nó, đợi mọi việc xong xuôi chú Thắng lại về nhà, để căn kia cho bọn nó lo liệu là được ạ”
Nghe được tiếng bước chân của Minh tiến tới, chú Thắng sớm quay đầu nhìn hắn, cũng lập tức đứng lên chào hỏi Minh.
Ở một quốc gia như Việt Nam sau đó tự hào vì bỏ tiền huấn luyện mấy tay bảo vệ theo tiểu chuẩn cảnh sát Pháp ?.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.