Chương 22: Địa Cầu
Hoàng kim thủ ấn cùng hơn 40 linh khí, linh bảo v·a c·hạm nổ ầm ầm, tất cả cường giả Nam Châu trên mặt tái nhợt, không ít người há mồm phun máu xối xả, sức mạnh từ hoàng kim thủ ấn làm cho bọn họ cảm giác như là một đứa trẻ đang đối mặt với một người trưởng thành, sức lực hai bên là là khác biệt.
“ Đám sâu kiến.”
Hình chiếu Hoang Tiên Đế nhìn đám người ngăn cản hoàng kim thủ ấn nhếch miệng nói, đột nhiên Hoang Tiên Đế biến sắc từ khắp nơi một cảm giác nghiền ép đè nén lên người, hắn nhận ra là thế giới đang bài xích hình chiếu của mình.
“ Hoang Tiên Đế ngươi hôm nay không kịp giết ta rồi.”
Tiểu Vàng đã đứng trên không trung, bộ lông vàng kim đã bị máu nhuộm đỏ, trên mặt cẩu lộ rõ nét vui vẻ. Hoang Tiên Đế cảm giác lực đè ép càng ngày càng lớn thì cười cợt dơ một bàn tay lên lơ lửng ở lòng bàn tay là một quả cầu đen.
“ Để tiêu diệt triệt để ngươi, ta đã mang theo nó.”
Tiểu Vàng nhìn quả cầu đen trong tay hình chiếu Hoang Tiên Đế, ánh mắt co rút lại mang theo vẻ kinh sợ, sau đó thân thể Tiểu Vàng khẽ loé lên một cái đã xuất hiện bên cạnh Trần Thiên Nam.
“ Cả hai mau trèo lên.”
Đỗ Như Nguyệt túm Trần Thiên Nam ngồi lên trên người Tiểu Vàng, ngay sau đó cả ba đã xuất hiện ở trên bầu trời phía xa cách Nam Thiên Tông trăm dặm, hình chiếu Hoang Tiên Đế hừ lạnh gầm lên.
“ Muốn chạy muộn rồi.”
Quả cầu đen trong tay khẽ lao nhanh đi đuổi sát theo phía sau, Tiểu Vàng càng ngày càng bay nhanh lên trên trời cao, quanh người là một vòng bảo hộ màu vàng kim.
“ Tất cả kết thúc rồi…Thôn Thiên…”
Hình chiếu Hoang Tiên Đế tay chống thần thương cả người đang từ từ tiêu tán cười vang vọng.
Tiểu Vàng miệng cẩu há ra một viên ngọc màu đỏ sẫm lao về phía trước một vòng xoáy đỏ xuất hiện, Tiểu Vàng nhanh chóng lao vào bên trong. Hình chiếu Hoang Tiên Đế ở phía sau lập tức gầm lên như điên cuồng cực độ.
“ Phá Giới Thạch, không...chết đi Thôn Thiên…ngươi phải chết…”
Quả cầu đen lập tức phát nổ “ Ầm ầm “ sóng xung kích cùng ánh lửa đen loa ra bốn phía, cả không gian cũng bị ngọn lửa thiêu đốt, trăm dặm xung quanh tất cả đều nát bấy, không gian bị xé toạc ra lộ ra bên trong những hư không đen sì sì, một luồng lửa đen chui vào bên trong vòng xoáy màu đỏ ngay khi vòng xoáy khép lại.
Vừa vào bên trong Tiểu Vàng không còn khống chế được bản thân ở trạng thái ổn định, cả người thu nhỏ lại bộ dạng như bình thường, máu đỏ nhuộm kín khắp người, bộ dạng y như lần đầu Trần Thiên Nam gặp, ôm lấy Tiểu Vàng vào trong lòng Trần Thiên Nam hai mắt đẫm lệ gào lên.
“ Tiểu Vàng ! Ngươi nhất định không được chết.”
Đỗ Như Nguyệt mắt cũng đỏ lên, đột nhiên biến sắc, vòng bảo hộ quanh người đang dần dần lập loè sắp có dấu hiệu biến mất, Đỗ Như Nguyệt dơ tay bắt lấy một viên ngọc màu đỏ sẫm chuyền vào linh lực, vòng bảo hộ xung quanh dần dần được ổn định, Đỗ Như Nguyệt khẽ thở phù một hơi, nhưng còn chưa kịp vui mừng trên vòng bảo hộ có một đốm lửa đen kịt bám lấy chẳng mấy vòng bảo hộ đã bị đốt một mảng, Đỗ Như Nguyệt mặt mũi tái nhợt khi duy trì linh lực chuyền vào Phá Giới Thạch.
“ Ầm Ầm” vòng bảo hộ không chống đỡ được bao lâu liền bị đốt vỡ nát, đốm lửa đen lao về phía Đỗ Như Nguyệt, Tiểu Vàng nằm ở trong lòng Trần Thiên Nam mắt cẩu khẽ mở miệng cẩu há ra hút lấy luồng lửa đen cứu Đỗ Như Nguyệt một mạng, Đỗ Như Nguyệt cảm giác toàn thân đang bị đè ép mày liễu nhíu chặt, dồn tất cả linh lực còn sót lại lên Phá Giới Thạch, một vòng bảo hộ hiện lên quang mang lập loè, một tay ôm chặt lấy Trần Thiên Nam và Tiểu Vàng, cả ba người trôi nổi trong một vùng không gian đen tối chỉ có ánh sáng lập loè từ vòng sáng của Phá Giới Thạch. Trên bầu trời một khe hở đen sì sì xuất hiện, ba thân ảnh rơi từ trên trời xuống, may mắn là cả ba rơi vào một con sông nhỏ, tạo nên một âm thanh nổ đùng đùng.
Địa Cầu.
Một thiếu niên tầm 15 tuổi đang ngẩn ngơ dắt con trâu đực ăn cỏ dọc bờ sông, chán nản liền vắt dây trâu lên đầu để nó tự ăn, trời tháng 6 nắng nóng chảy cả mỡ ra chỉ muốn cởi sạch quần áo nhảy xuống sông tắm cho mát người.
“ Đực, mày cũng muốn tắm hả ?”
Thấy con trâu đực không ăn cỏ mà đi ra bờ sông rồi từ từ bơi ra giữa sông ngâm mình trong nước, thiếu niên cũng vui vẻ cởi áo nhảy xuống sông tắm cùng con trâu đực. Đang tắm đột nhiên thiếu niên thấy ở bờ bên kia sông có 2 người nằm ở trên bờ đá thì giật mình, khúc sông này năm nào mà chẳng có người chết trôi từ thượng nguồn về, thiếu niên tuy là cũng hơi sợ nhưng một lát cũng bơi qua bên đó, càng đến gần thiếu niên càng lộ vẻ kì quái, nhìn quần áo trên hai người như kiểu cổ trang Trung Quốc vậy, thiếu niên đi lại chỗ bãi đá hơi run run lật một người nằm úp ra, thấy khuôn mặt trắng bợt, thiếu niên nhảy dựng lùi ra sau.
“ Mẹ ơi không phải là chết hết rồi chứ !”
Thiếu niên khẽ đưa tay lên mũi người đó thấy vẫn còn hơi thở, rồi úp tai lên ngực người đó kiểm tra, thấy tim vẫn còn đập thiếu niên mới thở phù một hơi, rồi lật người còn lại lên thì sững sờ như hoá đá, người thiếu niên vừa mới lật lại là một chị gái có khuôn mặt như thiên sứ, cực kì xinh đẹp, trong lòng đang ôm một con chó nhỏ có bộ lông màu vàng, đưa tay lên kiểm tra thấy chị gái vẫn còn thở thiếu niên mới thở phù một hơi rồi quay ra phía bờ bên kia hét lớn.
“ Bố ơi ! Mẹ ơi, chị Linh ơi, mau qua đây em cứu được người ở dưới sông nè.”
Một lúc sau ba người cũng đi ra bờ sông, nhìn thấy thiếu niên cùng hai người đang nằm ở bãi đá liền vội vàng bơi sang…
Không biết trải qua bao lâu Đỗ Như Nguyệt tỉnh lại, đập vào mắt cô là khung một căn nhà gỗ, cô cảm giác toàn thân không hề có sức lực thì cười khổ, bất giác Đỗ Như Nguyệt giật mình, khó khăn đưa tay sờ lên mặt thấy khăn che mặt đã biến mất thì hơi hoảng hốt.
“ #*#*”
Bất chợt một tiếng nói vang lên, Đỗ Như Nguyệt giật mình nhìn lại, là một cô gái ăn mặc kì dị cũng rất xinh đẹp đang ngồi ở bên cạnh, nói một tràng tiếng gì đó mà cô không hiểu, thấy đối phương không phải tu sĩ Đỗ Như Nguyệt cũng yên tâm hơn, lắc lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Cô gái thấy Đỗ Như Nguyệt lắc đầu thì cũng chỉ biết cười, rồi sau đó đi ra ngoài khi trở vào trên tay mang một bát gì đó, cô gái đỡ Đỗ Như Nguyệt ngồi lên dựa vào thành giường, rồi múc thứ trong cái bát lên thổi thổi rồi dơ lên miệng Đỗ Như Nguyệt, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của đối phương Đỗ Như Nguyệt khẽ há miệng ra ăn, cảm giác cái thứ tương tự như mùi vị của linh mễ, ăn xong cô gái lấy mấy viên có đủ màu sắc cùng một ít nước đưa cho Đỗ Như Nguyệt.
Thấy ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm của Đỗ Như Nguyệt cô gái làm động tác bỏ mấy viên có màu sắc vào mồm rồi uống nước, Đỗ Như Nguyệt cũng gật đầu, không hề cảm nhận được ác ý từ cô gái, Đỗ Như Nguyệt liền cầm lấy mấy viên có đủ màu sắc bỏ vào miệng rồi uống nước nuốt chúng xuống, cô gái liền cười cười đỡ Đỗ Như Nguyệt nằm lại giường, sau đó thì đem bát ra bên ngoài, Đỗ Như Nguyệt cảm giác thấy buồn ngủ ập đến cũng không hề chống cự lại mà chìm vào giấc ngủ.
0