Đến Khi Đỗ Như Nguyệt tỉnh lại một lần nữa thì cô cảm giác toàn thân đã có một chút sức lực, liền vươn dậy đi xuống giường, thấy trên người là một bộ váy mày trắng kì quái thì chỉ hơi sững lại rồi đặt đôi chân ngọc xuống đất từ từ đi ra bên ngoài.
“ *#*#”
Cô gái lúc trước thấy Đỗ Như Nguyệt đi ra thì hơi sững sờ, bỏ cái chổi trên tay xuống đỡ lấy Đỗ Như Nguyệt ngồi xuống một cái ghế, Đỗ Như Nguyệt đảo mắt không tìm thấy hai người Trần Thiên Nam Tiểu Vàng thì lo lắng, tay ngọc dơ lên 2 ngón tỏ vẻ hai người đi cùng mình đang ở đâu, cô gái kia sau một lúc cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, chỉ chỉ ra phía ngoài cổng có một căn nhà kì quái khác, Đỗ Như Nguyệt liền đứng dậy cô gái biết là Đỗ Như Nguyệt muốn đi qua đó liền đỡ cô, nhưng chỉ đi được vài bước thấy Đỗ Như Nguyệt đi chân trần liền ra hiệu dừng lại chạy đi một lúc sau mang cho Đỗ Như Nguyệt một đôi giày kì quái, Đỗ Như Nguyệt cũng mỉm cười gật đầu xỏ đôi giày toàn lỗ là lỗ vào chân rồi tiếp tục đi.
Khi nhìn thấy Đỗ Như Nguyệt đi vào, thiếu niên cười hì hì nói.
“ Nĩ hảo ma ?”
Đỗ Như Nguyệt lắc lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, rồi đưa mắt nhìn Trần Thiên Nam nằm trên giường khẽ thở nhẹ một hơi, khi nhìn qua Tiểu Vàng Đỗ Như Nguyệt sửng sốt, cả người Tiểu Vàng được quấn kín mít bằng vải trắng chỉ để lộ ra đôi mắt cùng cái mồm, Đỗ Như Nguyệt nhìn trạng thái của Tiểu Vàng miệng nhỏ không nén được nở một nụ cười, trông bộ dạng của Tiểu Vàng có chút khó coi…
“ Ô chị Linh, họ cũng không phải người Trung Quốc, đau đầu thật đấy.”
Thiêu niên quay sang nói với chị gái mình, khuôn mặt anh khí khẽ nhăn lại, rồi chạy ra ngoài, Đỗ Như Nguyệt ngồi xuống một cái ghế cạnh giường, tay ngọc khẽ sờ lên người Tiểu Vàng, cô cũng không ngờ đến Tiểu Vàng lại có sức mạnh kinh khủng như vậy.
Một lúc sau thiêu niên mang theo một bảng chữ cái cùng mấy quyển sách có ghi trên bìa “ Dạy chữ cho bé 3 tuổi” rồi đưa cho chị mình nói.
“ Hay là mình dạy tiếng Việt cho họ đi.”
Chị gái nhận lấy bảng chữ cái cùng quyển vở lông mày nhăn lại rồi nhìn qua Đỗ Như Nguyệt, cảm nhận được ánh mắt của đối phương Đỗ Như Nguyệt quay lại, thấy trên tay đối phương là một đống sách cùng các kí tự kì quái, liền nghĩ ra đối phương là muốn dạy ngôn ngữ cho mình liền gật đầu.
Sau đó cô gái liền dạy từ từ các kí tự cùng cách phát âm, Đỗ Như Nguyệt miệng nhỏ khẽ há ra đọc theo.
“ a á ớ bờ cờ dờ đờ…”
Thiếu niên đứng nhìn vẻ mặt cũng hiện lên vẻ quái dị, tiếng Việt từ bao giờ lại dễ học vậy nhỉ, hắn nhớ hồi mình còn nhỏ bị mẹ đánh cho không biết bao nhiêu lần vì cái tội nhớ trước quên sau.
Đỗ Như Nguyệt là tu chân giả trí nhớ hơn xa người phàm, tuy bây giờ linh lực cạn kiệt nhưng chỉ vài hôm nữa linh khí trong cơ thể sẽ tự sản sinh chuyện khôi phục cũng không phải lo lắng.
Cho đến khi trời tối mịt Đỗ Như Nguyệt cũng đã nói được vài từ, chỉ vào cô gái miệng nhỏ khẽ đọc.
“ Bạn.”
Cô gái gật đầu vui vẻ, Đỗ Như Nguyệt cũng mỉm cười, cô cảm giác ngôn ngữ mới mẻ này có vẻ hơi chút khó học. Khi bố mẹ của hai người trở về cũng cười nói với Đỗ Như Nguyệt, mặc dù cô chẳng hiểu gì chỉ biết cười.
Đến khi dọn cơm tối, cô g·ái g·ọi Đỗ Như Nguyệt ra ăn, thấy thiếu niên đút linh mễ lỏng cho Trần Thiên Nam ăn Đỗ Như Nguyệt cũng gật đầu đi ra ngoài ăn, cơ thể cô cũng cảm giác rất đói, thể lực cũng tiêu hao rất nhiều. Trong bữa ăn Đỗ Như Nguyệt cảm giác ấm áp khi những người xa lạ niềm nở cười nói, gắp thịt cho cô…
Những ngày sau Đỗ Như Nguyệt cùng cô gái học tập những kí tự ngôn ngữ mới, chỉ trong vòng mấy ngày Đỗ Như Nguyệt đã nói được thành thục khiến cô gái cũng ngạc nhiên.
“ Cô tên gì ? Còn tôi tên Ngọc Thuỳ Linh.”
Đỗ Như Nguyệt sắp xếp lại ngôn ngữ vừa mới học được một lúc liền nói.
“ Đỗ Như Nguyệt.”
Khi đã biết được tên của nhau, hai người liền vui vẻ cười tiếp tục cùng nhau học.
“ Chị Linh ơi cái anh này tỉnh lại rồi.”
Thiếu niên chạy ra gọi, cô gái cùng Đỗ Như Nguyệt liền chạy lên. Trần Thiên Nam nhìn thấy Tiểu Vàng bên cạnh cả người được quấn vải trắng khắp người thì đau lòng không thôi, lại thấy một thiếu niên khác nói ngôn ngữ kì lạ thì cũng chỉ biết im lặng.
“ Thiên Nam ngươi tỉnh rồi ?”
Một âm thanh quen tai vang lên, Trần Thiên Nam nhìn qua người vừa đi đến thì hơi sững sờ một lát, trước mắt là một khuôn mặt xinh đẹp ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt long lanh quen thuộc, Trần Thiên Nam liền nói.
“ Đỗ trưởng lão.”
Đỗ Như Nguyệt gật đầu rồi mỉm cười nói bằng ngôn ngữ của tu chân giới với Trần Thiên Nam.
“ Từ giờ đừng gọi ta là Đỗ trưởng lão, tên ta là Đỗ Như Nguyệt, ngươi cứ gọi Như Nguyệt là được.”
Trần Thiên Nam hơi sững sờ rồi cũng tò mò nhìn qua hai người ăn mặc kì lạ đang nhìn mình thì quay qua hỏi Đỗ Như Nguyệt.”
“ Đỗ…à Như Nguyệt tỷ tỷ vậy đây là đâu vậy ?”
Đỗ Như Nguyệt lắc đầu, cô cũng chưa hỏi, không biết ở đây còn thuộc phạm vi Nam Việt Đại Lục hay không nữa.
“ Ngươi nghỉ ngơi đi, ở đây không có linh khí ta cũng không dám chắc là chúng ta còn ở Nam Việt Đại Lục hay không ?”
Trần Thiên Nam gật đầu, hắn nhắm mắt vận chuyển Thôn Thiên Huyền Công thử xem có hấp thu được linh khí thiên địa hay không, nhưng sau đó thì bất lực, ở nơi này ngay cả một tia linh khí thiên địa cũng không có…
1 tháng sau.
Đỗ Như Nguyệt cùng Trần Thiên Nam cũng hiểu được gần hết ngôn ngữ ở đây, đặc biệt là Trần Thiên Nam cùng thiếu niên Ngọc Đức Minh dính lấy nhau như tri kỉ.
“ Thiên Nam mày đánh lén tao.”
“ Haha, ai bảo mày gà cơ chứ !”
Hai thiếu niên đang ngồi trước trước cái tivi, trên tay là hai tay cầm chơi điện tử bấm bấm liên hồi, trong một tháng thời gian dưới sự chỉ bảo của tỷ muội Ngọc Thuỳ Linh, Đỗ Như Nguyệt Trần Thiên Nam ngoài việc hiểu ngôn ngữ còn nắm được rất nhiều điều thần kì ở thế giới này, Trần Thiên Nam còn cực kì vui vẻ khi phát hiện ra ở đây lôi kiếp còn được sử dụng như một công cụ không thể thiếu, ngoài ra còn rất nhiều điều thần kì, đặc biệt là trò chơi điện tử, thứ đó làm cho Trần Thiên Nam như chìm đắm trong vui vẻ khi chơi, nhưng chơi mà thua nhiều quá hắn cũng hơi bực bội trong người.
Hai người cũng tìm hiểu là nơi họ đang sống, đại lục mà họ đang sống được gọi là Châu Á, nơi đây là một tỉnh của Việt Nam đất nước, người sinh sống ở đây toàn là phàm nhân, ở đây không hề có tu chân phương pháp, họ phát triển thứ được gọi Khoa Học Công Nghệ, sinh mệnh của người ở đây chỉ khoảng 100 năm, khác xa so với Nam Việt Đại Lục, phàm nhân ở đó họ cũng phải sống đến 150 năm.
“ Tiểu Nam các ngươi không sao.”
Một giọng nói vang lên trong đầu Trần Thiên Nam, hắn liền buông bỏ tay cầm trò chơi chạy vào chỗ Tiểu Vàng, đã hơn một tháng cuối cùng Tiểu Vàng cũng đã tỉnh lại.
Tiểu Vàng khẽ lắc một cái tấm vải quấn quanh người bung ra, trên người những v·ết t·hương ngoài da đã lành lặn, thương thế ở bên trong vẫn cực kì nghiêm trọng.
“ Tiểu Vàng ngươi không sao chứ ?”
Tiểu Vàng lúc này không để ý đến Trần Thiên Nam, mà nó ngẩn ra cảm nhận khí tức quen thuộc xung quanh, ánh mắt hiện lên vẻ t·ang t·hương, miệng cẩu khẽ nói.
“ Nhân Đế Tổ Tinh.”
0