0
Tiểu Vàng há mồm Phá Giới Thạch liền bay ra tạo thành một vòng xoáy đỏ, Tiểu Vàng nhăn mặt nói.
“ Phá Giới Thạch sắp không chống đỡ nổi rồi, đây là lần cuối cùng.”
Tử Y liền hoá thành bản thể một thanh đao, giọng nói vang lên.
“ Các người lên đi, phải nhanh chóng không thì Phá Giới Thạch hết tác dụng cả đám sẽ gặp loạn thời không, cảm giác đó chẳng dễ chịu tí nào đâu ?”
Cả ba đều nhảy lên Hỗn Thiên Đao, thanh đao hoá thành một vệt sáng tử sắc bay vào trong vòng xoáy đỏ, tất cả biến mất để lại một thảm ván thế kỉ ở Địa Cầu.
Trong một khu rừng Bắc Châu đột nhiên trên bầu trời lộ ra một khi hở, mấy bóng người bị ném văng ra từ bên trong, cả người không phải là bay ra mà là lộn vòng vòng rơi xuống, Trần Thiên Nam cả đầu quay tròn, hắn dù sao tu vi chỉ là Nhị Phẩm Luyện Khí Kỳ tầng 1 bị xoay vòng vòng cơ thể cũng không chịu được.
“ Ưm” không biết trời xui đất khiến làm sao, khi Trần Thiên Nam rơi xuống đất lại đè lên người Đỗ Như Nguyệt, môi chạm môi tay đè lên một vùng núi chập chùng.
“ Oa Tiểu Nam giỏi lắm.”
Giọng nói Tiểu Vàng vang lên, Đỗ Như Nguyệt đẩy Trần Thiên Nam ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng môi nhỏ cắn chặt mắng.
“ Tiểu bại hoại.”
Trần Thiên Nam lúc này đầu vẫn còn quay tròn tròn, nằm lăn ra đất. Vừa nãy hình như có cảm giác gì đó rất kì lạ thì phải, bất quá đầu hắn lúc này vẫn đang quay tròn không biết trời đất là gì.
“ Thiên Đao ta và ngươi đi bắt yêu thú nướng ăn.”
Tử Y nghe Tiểu Vàng nói khuôn mặt sáng bừng lên rồi cả hai lao vụt đi, chỉ để lại bên tai Trần Thiên Nam một câu.
“ Tiểu tử ngươi phải hảo hảo bồi đắp tình cảm với nha đầu Đỗ gia, bọn ta có việc rời đi, không cần phải đi tìm lúc cần trở về ta sẽ trở về.”
“ Thiên Nam ngươi tự lo cho bản thân, hừ.”
Đỗ Như Nguyệt khuôn mặt lạnh nhạt nói rồi cũng bay đi, Trần Thiên Nam ngơ ngác nhìn một hồi, vậy mà không còn ai ở bên cạnh hắn, lại nhìn xung quanh cây cối rậm rạm âm u, xa xa lại là tiếng yêu thú gầm vang thì run lên.
“ Như Nguyệt tỷ, tỷ bỏ ta một mình ở đây nếu bị yêu thú ăn thịt thì sao, tỷ chờ ta với.”
Đỗ Như Nguyệt khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng môi cắn vào nhau lẩm bẩm.
“ Cho ngươi bị yêu thú ăn luôn đi.”
Hiển nhiên là Đỗ Như Nguyệt giận dỗi vì bị Trần Thiên Nam chiếm tiện nghi. Trần Thiên Nam thở dài một hơi cũng chỉ đành cẩn thận đi xung quanh…
Tiểu Vàng cùng Tử Y đứng trên trời nhìn Trần Thiên Nam.
“ Thôn Thiên, ngươi không sợ hắn bị mấy con vật nhỏ kia ăn thịt sao ? Dù sao hắn mới chỉ là một tên nhãi miệng còn mùi hôi sữa.”
Tử Y lên tiếng, Tiểu Vàng miệng cẩu khẽ nhếch nói.
“ Có chúng ta ở bên cạnh, hắn làm sao trưởng thành. Đi thôi đợi khi nào chơi chán thì chúng ta quay lại, ta và ngươi đi chơi một vòng.”
Tử Y nhìn Tiểu Vàng rồi gật đầu, trước khi đi còn bắn một đạo đao ý lên người Trần Thiên Nam rồi mới cùng Tiểu Vàng rời đi. Mở đầu cho một chuỗi c·ướp b·óc ở Bắc Châu của một cường cẩu và một cường đao.
Trần Thiên Nam trong tay là hai khẩu aka 47 chạy như điên ở trong rừng cây rộng lớn, đây là thứ v·ũ k·hí được xem như là yêu thích nhất của Trần Thiên Nam, còn một đống thứ lỉnh kỉnh ở trong tiểu thế giới Trần Thiên Nam còn chưa có thời gian thử nghiệm.
“ Ầm ầm “ ở phía xa xa có tiếng vang lên, Trần Thiên Nam hơi nhăn mặt, tự đánh giá lại bản thân, tu vi chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng 1, trang bị thêm hai khẩu aka 47 còn chưa biết nếu đối phó với yêu thú có tác dụng hay không, chạy qua chỗ âm thanh đánh nhau vang lên không phải là tìm c·hết hay sao, định quay đầu chạy một hướng khác những Trần Thiên Nam lại thay đổi ý định cầu phú quý trong nguy hiểm là một bài học Tử Y trưởng lão đã từng giảng giải, vì vậy Trần Thiên Nam liền hướng qua chỗ âm thanh phát ra chạy đi.
Ở phía sau Đỗ Như Nguyệt mày liễu khẽ nhíu lại, môi nhỏ cắn vào nhau nói.
“ Tại sao ta phải lo lắng cho tên tiểu tử đó như vậy ?”
Rồi cũng lặng lẽ theo sau. Đến gần chỗ phát ra âm thanh Trần Thiên Nam nhảy lên một cây cao cẩn thận quan sát phía trước, ở phía trước là hai đám người đánh nhau, nhìn trang phục thì là người của hai phe khác nhau, một bên là 3 nữ nhân mặc bộ lam y, một bên là 4 người có cả nam và nữ mặc một bộ hắc y, tất cả đều chỉ là thiếu niên thiếu nữ khoảng 14 15 tuổi.Đám 3 người thiếu nữ đã rơi vào hạ phong trên người đã có không v·ết t·hương chảy máu, Trần Thiên Nam khẽ cắn răng quyết định làm anh hùng cứu mĩ nhân.
Nhưng chỉ nhìn khí thế của hai đám người, Trần Thiên Nam biết là bản thân mình mà nhảy ra kiểu gì cũng bị người ta một kiếm chém c·hết vì vậy trong đầu suy nghĩ tính toán, ý thức chìm vào trong tiểu thế giới, các thứ linh tinh để đầy trên mặt đất, ánh mắt Trần Thiên Nam chạm vào một khẩu súng dài có cả ống ngắm ở phía trên thì nhếch miệng, lôi một khẩu awm từ trong tiểu thế giới ra.
Nằm dài trên cành cây đặt khẩu awm nằm dọc cành cây, đưa mắt nhìn vào ống ngắm điều chỉnh một hồi vẫn chưa dám bóp cò, hai đám người đánh nhau loạn xạ Trần Thiên Nam sợ chính bản thân sẽ bắn nhầm người.
“ Vũ Tử Hoa yêu nữ các ngươi hôm nay nộp mạng ở đây đi.”
Một thiếu niên đánh bay một nữ nhân, tay lấy ra một lá phù chuẩn bị niệm chú, Trần Thiên Nam thấy đối phương đứng im thì nhanh chóng ngắm vào vai đối phương bóp cò.
“ Pằng.”
Viên đạn từ nòng súng xé gió nhanh như chớp lao đi, thiếu niên đang định kích hoạt phù chú thì vai cảm giác đau đớn cả người bắn văng ra sau kêu lên thảm thét, 3 người còn lại thấy thiếu niên b·ị đ·ánh lén liền lập tức lui ra bảo vệ thiếu niên, vẻ mặt cảnh giác hô lên.
“ Là kẻ nào dám đánh lén người của Thiên Sơn Tông ta !!”
Trần Thiên Nam vui vẻ không ngờ tới uy lực của súng lại mạnh như vậy, có thể bắn xuyên người một tu sĩ Nhị Phẩm, ông ngắm di chuyển về một người khác rồi bóp cò.
“ Pằng”
Một thiếu niên khác ngã lăn ra đất, trên bắp chân là một lỗ máu, hai người còn lại lập tức vội vàng cõng lấy hai người bỏ chạy, nhóm 3 nữ nhân nhìn nhau cũng không hề đuổi theo mà chắp tay nói.
“ Đa tạ tiền bối đã cứu giúp, không biết ngài có tiện ra mặt để chúng ta cảm tạ.”
Trần Thiên Nam vác súng nhảy xuống từ trên cây, đúng là hắn đang cần tìm hiểu xem nơi này là ở đâu, là chỗ nào của Nam Châu, hắn còn phải tìm đường trở về Nam Thiên Tông. Thấy Trần Thiên Nam đi ra cả ba nữ nhân ánh mắt loé lên một cái rồi cười chắp tay nói.
“ Đa tạ sư huynh cứu giúp.”
Trần Thiên Nam phất phất tay cười nói.
“ Chỉ là tiện tay, mà cho tiểu đệ hỏi, đây là chỗ nào của Nam Châu ?”
Ba nữ nhân nhìn nhau rồi cười nói.
“ Ở đây là Bắc Châu, nơi này là Thập Vạn Đại Sơn.”
Trần Thiên Nam nghe xong thì sững sờ, nơi này lại là Bắc Châu, lão thiên của ta ơi, không ngờ lại lạc đi xa như vậy, để trở về Nam Châu cần phải vượt qua Đông Hải mênh mông, nghĩ đến thôi Trần Thiên Nam cũng chán nản, với thực lực của hắn nếu muốn trở về e là không thể.