Thấy Trần Thiên Nam lắc đầu Đỗ Như Nguyệt gật đầu rồi nói.
“ Chúng ta vào sâu hơn để luyện tập.”
Trần Thiên Nam gật đầu liền đứng dậy chạy theo Đỗ Như Nguyệt bay phía trước, càng vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn yêu thú càng có cấp bậc cao hơn, chạy nửa ngày Trần Thiên Nam mới gặp được một con Mãnh Ngưu Xà tu vi Yêu Quái Hậu Kỳ, Trần Thiên Nam nhìn con yêu thú ở phía trước thì bĩu môi, quả nhiên là yêu thú thật quái dị, đầu thì là đầu Ngưu, thân thì lại là một con rắn, nhìn quái dị vô cùng.
Trần Thiên Nam xách theo thanh kiếm hạ phẩm linh khí lao nhanh về phía Mãnh Ngưu Xà, miệng gầm lên.
“ Ăn một kiếm của lão tử.”
Con Mãnh Ngưu Xà đang ăn thịt một con yêu thú khác bị quấy rầy liền rít lên một tiếng, đuôi rắn vung lên, Trần Thiên Nam còn đang cầm kiếm chạy tới thì “ Rầm “ một tiếng, Trần Thiên Nam bay ra sau nhanh như tên bắn, đụng vỡ cả một một tảng đá lớn. Trần Thiên Nam đứng dậy từ trong đám bụi đá, tay dơ lên xoa xoa ngực, miệng nhe ra nói.
“ Là con đại xà ngươi đánh ta trước, vậy thì đừng trách ta không khách khí.”
Dứt lời liền cầm kiếm lao lên, thân ảnh hoá thành những đạo tàn ảnh rồi bật cao bổ một kiếm về phía đầu Mãnh Ngưu Xà, “ Ầm “ một kiếm bổ trúng đầu đại xà làm cả thân hình to lớn của Mãnh Ngưu Xà lún vào trong đất, Trần Thiên Nam sau khi công kích thành công liền nhảy lùi ra sao giữ khoảng cách.
“ Nghéeeeeee.”
Mãnh Ngưu Xà ngẩng dậy từ dưới đất, há miệng rít gào, hai cái mắt to như nắm đấm nhìn Trần Thiên Nam chằm chằm, “ Vèo “ cái đuối rắn nhanh như chớp đánh về phía Trần Thiên Nam, hắn cười nhạt nhảy bật lên cao tránh thoát một đòn “ Ầm ầm” những thân cây lớn xấu số bị đuôi đại xà đánh lên liền gãy nghiêng ngả bật rễ đổ khắp nơi, phòng ngự của yêu thú quả nhiên là kiên cố, chém một kiếm vào đầu con Mãnh Ngưu Xà chỉ để lại một vết chém nhỏ. Sau đó Trần Thiên Nam cầm kiếm lao lên một lần nữa, cước bộ nhanh như gió nhảy lên cao định bổ thêm một kiếm, Mãnh Ngưu Xà há mồm phun ra một luồng khí xám đen, ngập mùi hôi thối về Trần Thiên Nam đang ở trên không trung, đang ở trên không trung không có điểm tựa để đổi hướng Trần Thiên Nam chỉ đành quay kiếm trong tay tạo nên một vòng kiếm quang bảo vệ quanh người.
“ Xèo xèo.” Tiếng thanh kiếm hạ phẩm linh khí bị ăn mòn vang lên, chân còn chưa kịp tiếp đất một cái đuôi to lớn đã lao đến, Trần Thiên Nam biết là không tránh kịp liền thu kiếm lại, cả người co rúm hai tay dơ chắn lấy phần đầu khỏi yếu điểm bị dính đòn.
“ Ầm” Trần Thiên Nam và đuôi của con rắn lớn va chạm, hắn lần này không bị đánh bay mà hai chân cắm sâu vào trong đất cày một vết dài hơn 20 mét mới dừng lại, cảm nhận xương cánh tay nơi va chạm với đuôi rắn đang nhói lên từng cơn tê dại, Trần Thiên Nam hít một hơi, sức lực của yêu thú quả nhiên là phi phàm, hơn xa so với tu sĩ nhân loại.
Trần Thiên Nam hít một hơi sâu nhảy khỏi cái rãnh đất mà mình cày ra, vận chuyển Tam Sinh Thể rồi bắt đầu lao lên đánh nhau tay không với Mãnh Ngưu Xà, phương pháp rèn luyện của Tam Sinh Thể chính là ngược đãi bản thân, bị thương hai thì cải thiện tố chất thân thể một, bị thương da thịt càng nặng thì tốc độ hồi phục cùng độ dẻo dai cứng cỏi của thân thể càng tăng thêm, tuy nhiên nếu nhận công kích vượt qua giới hạn chịu đựng, thì chỉ có một con đường là chết, chứ không thể nào cải thiện thân thế, nếu ngươi chỉ là một Nhị Phẩm chịu một đòn của Lục Phẩm thì chắc chắn là chết, tố chất thân thể nếu muốn rèn luyện cần thời gian luyện tập lâu dài mới có thể tiến bộ, cải tạo thể chất.
Đuôi rắn một lần nữa đánh tới, Trần Thiên Nam vận toàn bộ sức lực gầm lên.
“ Aaaa.”
Đuôi rắn đánh lên người Trần Thiên Nam, sắc mặt hắn đỏ bừng lên, cả người run rẩy nhưng vẫn trụ lại ở trên đất, túm chặt lấy đuôi rắn trong tay, Trần Thiên Nam dùng hết sức lực đập mạnh, Mãnh Ngưu Xà bị Trần Thiên Nam nhấc bổng lên trời rồi đập ầm ầm xuống mặt đất.
“ Rầm rầm rầm…”
Cho đến khi tiếng động rầm rầm bé dần rồi im bặt, Trần Thiên Nam ngã dựa lên cái đuôi rắn thở hồng hộc. Mãnh Ngưu Xà bị đập cho không thể cựa quậy, hai cái sừng dài trên đầu một cái đã gãy làm đôi, mắt lớn phủ một màng trắng, miệng còn trào ra cả bọt trắng mang theo một mùi hôi thối.
Nhìn con Mãnh Ngưu Xà Trần Thiên Nam bĩu môi, hắn không định ăn thịt cái con đại xà, dù sao cảm giác cái mùi nó thổi ra thật sự là rất hôi thối, Trần Thiên Nam liền xoa xoa cằm trầm tư, yêu thú hình như không có vệ sinh cá nhân thì phải, đa số yêu thú hắn đã từng gặp miệng thở ra đều rất thối, gác lại cái suy nghĩ là yêu thú có vệ sinh cá nhân không ở sau, Trần Thiên Nam đứng dậy tiếp tục đi tìm những con yêu thú khác rèn luyện, cũng đều là một phương pháp, cả hai một người một yêu lao vào nhau đánh đập liên tục…
Một buổi tối trong một sơn động, Trần Thiên Nam đang tu luyện chợt cảm giác có một luồng thần thức cường đại quét qua người, Đỗ Như Nguyệt cũng mở mắt, miệng nhỏ khẽ nói.
“ Là Ngũ Phẩm Nguyên Anh Trung Kỳ.”
“ Dám đánh người của Thiên Địa Hợp Hoan Tông các ngươi hôm nay chịu chết đi.”
Một tiếng nói mang theo tức giận vang lên, Đỗ Như Nguyệt liền đứng dậy nói.
“ Thiên Nam mau đi thôi.”
Trần Thiên Nam gật đầu, là cường giả tìm đến tốt nhất là tránh mặt, đánh nhau chỉ làm tăng thêm phần nguy hiểm. Đỗ Như Nguyệt tế ra phi kiếm, Trần Thiên Nam liền nhảy lên.
“ Bám chặt vào, ta sẽ sử dụng hết tốc độ.”
Nghe Đỗ Như Nguyệt nói, Trần Thiên Nam gật đầu vươn tay ôm lấy eo Đỗ Như Nguyệt nói.
“ Được rồi Như Nguyệt tỷ.”
Nhìn cánh tay nam nhân ôm lấy eo thon của mình, Đỗ Như Nguyệt cảm giác tim mình đập nhanh hơn, mày liễu hơi nhăn lại rồi kết ấn thúc dục phi kiếm bay lên trời. Chạy được mấy dặm hướng vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, thì phía sau tiếng cười cùng một đạo ánh sáng vàng lao nhanh đuổi theo hai người.
“ Muốn chạy, các ngươi chạy không thoát.”
Đô Như Nguyệt thấy đối phương dùng cả một pháp bảo hình chiếc thuyền thì nhăn mặt, rồi dứt khoát hạ xuống phía dưới.
“ Như Nguyệt tỷ, chúng ta không chạy nữa sao ?”
Đỗ Như Nguyệt lắc đầu nói. “ Muốn chạy cũng không kịp, bọn họ có linh khí phi hành thượng phẩm, chúng ta chạy không lại.”
Một lát sau một người trung niên có khuôn mặt xấu xí xuất hiện, phía sau là bốn nữ nhân trong đó Trần Thiên Nam nhận ra một người là Vũ Tử Hoa.
“ Oa,không ngờ lại là một nữ nhân có vóc dáng gợi cảm, không biết sau lớp khăn che mặt có phải là một mỹ nữ, Âm Vô Minh ta hôm nay gặp may rồi, tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn ta sẽ cho nàng biết thế nào là sung sướng.”
Khuôn mặt xấu xí của người trung niên cùng một nụ cười bỉ ổi liền lộ ra bản chất của một kẻ không phải loại tốt lành. Vũ Tử Hoa đi lên đứng cạnh Âm Vô Minh đưa tay ôm lấy tay, dùng bộ ngực cọ sát vào người Âm Vô Minh rồi nhìn qua Đỗ Như Nguyệt với ánh mắt sắc bén.
“ Âm trưởng lão, ngài nhất định phải cho ả ta nếm mùi Hợp Hoan Tán, rồi phải cho ả bị hàng vạn nam nhân cưỡi trên người, như vậy ta mới hả cơn giận trong lòng.”
Đỗ Như Nguyệt lông mày nhíu lại, rồi truyền âm cho Trần Thiên Nam.
“ Bốn nữ nhân kia hai người là Nhị Phẩm Luyện Khí Kỳ tầng 8 hai người còn lại là Nhị Phẩm Tầng 6 và 7, Thiên Nam ngươi giải quyết họ.”
Trần Thiên Nam gật đầu, hắn có chút hối hận khi đã tha mạng cho Vũ Như Tử, không ngờ ả ta còn tìm người quay lại, lần này hắn sẽ không thể nương tay.
Âm Vô Minh dơ một tay đưa vào trong áo của Vũ Tử Hoa không ngừng xoa bóp, ánh mắt thì dâm tà nhìn Đỗ Như Nguyệt cười dâm nói.
“ Ta sẽ cho tiểu mỹ nhân sướng đến mức như tiên.”
0