Chương 14: Tiệc rượu tân sinh
Thoát cái đã ba tháng sau khi Tiêu Dương nhập học ở Thanh Long học viện, hắn trong thời gian này tu luyện cũng đã có thành tụ.
Cụ thể là Thanh Long tam biến hắn đã luyện tới biến thứ hai là hoán vũ, khác với hô phong được xem như một quyền pháp có thể làm cho phong khởi hộ quyền khiến quyền kình uy lực tăn thêm gấp nhiều lần thì hoán vũ lại được vận vào bộ pháp khiến cơ thể vô ảnh vô tùng tùy thời ẩn hiện, hiện tại Tiêu Dương đã nhập môn biến thứ hai, đồng thời cũng thuận lợi đột phá sĩ cấp luyện gân bằng với tu sĩ trúc cơ trùng kì gần tới hậu kì, có thể nói tốc độ tu luyện của Tiêu Dương tương đối nhanh.
Đồng thời Tiêu Dương cũng đã đem Đoàn hồn quyết tu luyện đến nhập môn, nói về Đoàn hồn quyết tuy là công pháp của Hồn tộc tạo ra sau này, nhưng lại là công pháp mà bất kể ai cũng có thể học tập được, công pháp chỉ yếu rèn luyện thần hồn như luyện đan và đoàn khí làm cho linh hồn thiên chùy bách luyện từ đó dẫn tới kích phát hồn lực, đồng thơi cũng có công năng chữa trị linh hồn bị tổn thương, khuyết điểm duy nhất của công pháp chính là chỉ có tác dụng với tu sĩ dưới nguyên anh, mà Hồn tộc sau khi chuyển đến Bắc quốc cũng không câu nệ nên Đoàn hồn quyết không tính là khó có đối với các thế gia, chủ yếu là có một cái giá hợp lý hoặc gia nhập Hồn tộc.
Học viên Thanh Long có một quy định ngầm là sau ba tháng thì các bang trong học viện sẽ mở một buổi tiệc rượu để mời hết thẩy các tân học sinh thảo luận và lôi kéo vào bang của mình nhầm nâng cao thực lực tranh đấu trong học viện.
Tiêu Dương cũng được mời.
Địa điểm gập mặt lần này là thực bảo lâu, một toà lâu đặc ở phía tây viện, toà bảo lâu này nói đến cũng không đơn giản.
Người thành lập thực bảo lâu là ai thì không ai biết, chỉ biết đó là một vị cường giả, còn cảnh giới gì cũng không ai rõ, thứ thực sự làm thực bảo lâu không đơn giản là ba sự kiện từng diễn ra ở thực bảo lâu này.
Chuyện thứ nhất là ngàn năm trước khi thực bảo lâu thành lập, vị khách đầu tiên của thực bảo lâu chính là đương kim hoàng thượng của Bắc quốc lúc bấy giờ, chẳng những vậy, ngày đầu tiên làm ăn của thực bảo lâu là hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan, trưởng môn của các tông phái lớn, thập chí có người nói Thiên Sơn và Hoàng Tuyền đề có cường giả tới chúc mừng.
Chuyện thứ hai chính là từng có một vị hợp thể kì c·hết ở trong thực bảo lâu vì một câu nói:" ăn không trả tiền, c·hết."
Còn chuyện thứ ba được xem như là một hý thoại đối với phàm nhân, hơn trăm năm trước có người tên là Lý Lễ, bình sinh Lý Lễ rất thích ăn uống, nghe nói thực bảo lâu trù nghệ bất phàm nên hắn từ ngàn dậm đến thực bảo lâu tổng cục ở Kì lân quận, nhưng vì hắn không phải là tu sĩ nên bị tiểu nhị giữ lại ở ngoài cửa, thậm trí còn nhục hắn một trận, Lý Lễ tức giận nên ngồi tại trước của thực bảo lâu không đi làm cho tiểu nhị đó thẹn chút nữa g·iết c·hết hắn, may lúc ấy truyện đến tay lâu chủ, dẫn đến lâu chủ tức giận mạc sát tiểu nhị, đồng thơi còn đích thân mời Lý Lễ vào thực bảo lâu, tự mình xuống bếp phục vụ Lý Lễ.
Tứ giai thoại đó mà thực bảo lâu trên khấp Bắc quốc bắt đầu tiếp đoán phàm nhân phục vụ như nhau không phân sang hèn, miễn sao trong túi ngươi có linh thạch để trả là được.
Chọn nên nói mời tiệc ở thực bảo lâu là đãi ngộ đãi khách cao nhất, cũng là xã xĩ nhất, tuy thực bảo lâu ở học viện Thanh Long không tín là nhất đẳng, nhưng một bửa tiệc này cũng không dưới vạn hạ phẩm linh thạch mà tính.
Tiêu Dương bước vào thực bảo lâu lập tức có nhiều ánh mắt nhìn hắn, có người xì xầm, có người bàn tán, cũng có người chỉ nhìn thôi.
Tiêu Dương vốn tìm chổ để ngồi thì trước mặt hắn đi đến một người, là Trần Tiểu Tiểu:
" Đi theo ta."
" Ây họ, Tiêu Vượng Tài của Tiêu gia giờ đây cũng bắt đầu học cách bám vấy của thiên kim tiểu thư rồi hay sao?"
Mọi ánh mắt bắt đầu dồn về một phía, Trần Tiểu Tiểu cũng nhìn sang quát:
"Tiêu Vũ, miệng ngươi nên sạch một chút."
" Trần Tiểu Tiểu, bộ ta nói không đúng hay sao? Cả thành Thanh Thạch này ai mà không biết Tiêu Vượng Tài là hạng người gì. Bây giờ ngoại công của hắn không xong rồi, đại quyến Tiêu gia giờ đây cũng nằm trong tay cha ta rồi, gọi hắn một tiếng Tiêu Vượng Tài là bổn thiếu độ lượng rồi, mà ngươi chẳng lẽ không hiểu thế thời sao?"
Tiêu Vũ ngạo mạng vì hắn có cái quyền này, vì hắn là người đầu tiên trong cùng lứa đột phá Kim đan, thậm trí còn đi trước cả Trần Tiểu Tiểu và Hà Giang, cha của hắn Tiêu Xuân cũng đột phá đến nguyên anh viên mãng vào tháng trước, chính thức trưởng khống Tiêu gia, đồng thời cũng đem sính lễ hỏi cưới Trần Tiểu Tiểu cho Tiêu Vũ hắn, nên hắn có thể nói là đủ quyền làm việc này.
Trần Tiểu Tiểu biết chuyện cũng rất tức giận, nhưng để bảo toàn địa vị thì cha hắn bắc buộc phải làm như vậy, trước cha của ả hoàng thành bước cuối ả phải nhịn, chẳng những vậy mà còn phải bảo vệ Tiêu Dương vì cha a nghi ngờ rằng Tiêu lão đầu còn sống, mà trước khi mọi chuyện thành thì không được để một kẻ hở nào cả.
" Trần gia ta từng hứa với hắn nếu hắn trả lại hôn ước sẽ bảo hộ hắn ở học viện ba năm yên ổn, chẳng lẽ ngươi không cho Trần gia ta mặt mũi sao?"
Tiêu Vũ biết chứ, nhưng hắn thực sự muốn hạ sát Tiêu Dương ngay lức này, hắn cũng biết Tiêu lão chưa c·hết, nhưng cha hắn lại không tìm được Tiêu lão ở chổ nào, hắn làm như vậy chỉ đơn giản là hả giận mà thui, nhưng hôm nay dựa vào lời nói này thì Trần Tiểu Tiểu sẽ không bao giờ cho hắn nhục nhã Tiêu Dương ngây trước mặt mọi người, chẳng lẽ phải nuốt xuống.
" Mọi người hoà khí sinh tài, hôm nay là tiệc rượu tân sinh, không nên mang việc ngoài vào."
Hà Giang mở lời cho mọi người một bật tháng, hắn tiến gần đến Tiêu Dương mời rượu.
" Lần trước gặp mặt Tiêu công tử quả là một người quả quyết, có thể vì tiền mà bỏ cả Trần tiểu thư, tại hạ bội phục."
Nói xong hắn uống hết ly rượu, rồi nhìn Tiêu Dương.
Hà Giang đang chờ một câu trả lời khiến hắn an tầm, đối với hắn người đáng sợ ở đây không phải là Tiêu Vũ hay Trần Tiểu Tiểu mà là Tiêu Dương.
Tiêu Dương bây giờ cũng nhận ra Hà Giang không đơn giản, nhưng ở tình thế này Tiêu Dương đành nâng chén rượu lên định uống, cũng định đêm nay g·iết Hà Giang thì từ bênh ngoài có tiếng sấm nổ vang, Tiêu Dương thuận thế giật mình lùi về phía sau toả vẻ sợ sệt mà làm đổ chén rượu.
Hà Giang thấy vậy hỏi:
" Tiêu huynh sợ sấm sao?"
" Sợ, tại sao lại không sợ, thượng thiên trên cao, chúng sanh kê cẩu mà."
" Ha ha ha, đúng đúng đúng, thượng thiên trên cao, chúng sanh kê cẩu."
Đến lúc này Hà Giang mới triệt để an tâm Tiêu Dương, bởi vì hắn có thể khẳng định tâm đã phế, có lẽ do thời gian quá dài dẫn đến, cho nên dù có được Hồn Hoả chửa trị kinh mạch thì đời này cũng chỉ có thể làm kẻ bình thường mà thôi.
Mọi người xung quanh nghe thấy thì cũng chỉ biết cười và khinh thường người có tên Tiêu Dương này, vì tu sĩ mà không có tâm cường giả thì khác nào tu nô đâu?
Trần Tiểu Tiểu lúc này cũng thấy mất mặt.
Tiêu Vũ thì hả hê được một chút, nên hắn định bụng tạm tha cho Tiêu Dương một lần.
0