0
Tiêu Dương theo Trần Tiểu Tiểu bước lên lầu hai mà ngồi, điều này làm cho một số tân sinh có phần ghen ghét, vì lầu hai chính là nơi của các học trưởng học các tân sinh trong vòng ba tháng có thể đột phá trúc cơ kì mới được bước lên, mà hắn chỉ là một luyện khí kì, nhưng chẳng ai lại quan tâm một kẻ phế vật cả, đơn giản chỉ là có chúc ghen ghét mà thôi.
Tiêu Dương được Trần Tiểu Tiểu xấp xếp cho ngồi cạnh với một vị tân sinh khác, Tiêu Dương nhận ra người này, hắn chính là thủ khoa của khoá này của học viện tên là Mộc Kiến Bình là một kiếm khách, nhưng tính cách của hắn không giống vẻ ngoài mà hắn nên có.
Mộc Kiến Bình anh tuấn tiêu sái, mài kiếm, miệng luôn cười mĩm, quần áo tương tất không thể hiện rõ sang hèn, nhưng có phong phạm của một công tử đào hoa, hắn hoàn toàn trái với kiếm khách cao ngạo băng lãnh, tay luôn cầm kiếm như một kiếm khách thật sự, nhưng khi Tiêu Dương dùng linh hồn lực thầm dò một lần nữa thì biết Mộc Kiến Bình là tu cực tại kiếm giống như Điền Cửu tu cực tại đao.
Cái gọi là tu cực là dành cho những tu sĩ chuyên tu luyện một loại đại đạo duy nhất, như đao đạo, kiếm đạo, quyền đạo,.. thì được gọi là tu cực, những người này khi đột phát thường sẽ được đại đạo của mình che trở ít gặp phải thiên phạt như tu tiên giả, khi phi thăng cũng dễ dàng hơn nhiều, chẳng những vậy đồng cấp còn mạnh hơn tu sĩ một bật, gần như vô địch cùng giải, nhưng có một điểm yếu chí mạng đó là khó đột phát, vì do tu một đại đạo duy nhất nên người tu luyện càn ngộ đạo của mình đủ sâu sẽ càn đột phá nhanh, ngược lại sẽ trình trệ không tiến, do đó mà rất ít người tu cực đạo được tới đỉnh phong cường giả.
Tu cực đạo chia làm chín cảnh giới lần lược là: sĩ, sư, đại sư, linh, vực, tông, tôn, hoàng, đế.
Ví dụ như kiếm tu cảnh giới bắt đầu từ kiếm sĩ, kiếm sư, đại kiếm sư, kiếm linh, kiếm vực, kiếm tông, kiếm tôn, kiếm hoàng, kiếm đế.
Tu cực khác cũng gọi tương tự nhiên vậy, mỗi cấp tương đương với mỗi cảnh giới của tu sĩ, chỉ có điều ở mỗi cảnh giới của tu cực thường không được phân tiểu cảnh giới mà thôi.
Tiêu Dương chào Mộc Kiến Bình xong sau đó ngồi xuống, Mộc Kiến Bình cũng chào hỏi hắn rồi sau đó mở lời:
" Trần Tiểu Tiểu là nữ nhân mà ta chọn, tốt nhất ngươi nên biết thân phận."
Quả nhiên, kiếm tu vẫn là kiếm tu.
Hà Giang thấy mọi người đã đến đông đủ thì cũng không tiếp tục giao hữu mà trực tiếp bay xuống nơi sân khấu nhở đặt ở trung tâm tần một làm mọi người chú ý, Hà Giang mở lời:
" Các vị đồng học xin chào, tại hạ là Hà Giang của Hà giá, hôm nay đành mạng phép xin đứng ra chủ trì buổi lễ này."
Vừa dứt lời Trần Tiểu Tiểu đen mặt lại, vì người được học viện trao trọng trách chủ buổi lễ này nên là Trần Tiểu Tiểu mới đứng, mà Hà Giang làm vậy chẳng khác nào nói là Hà gia đang chống đối Trần gia cả.
Tiêu Vũ bênh đây cũng cảm thấy tức giận, vì kế hoạch nên là hắn thay Trần Tiểu Tiểu mới đúng, tại sao bây giờ lại bị Hà Giang c·ướp mất?
Tiêu Vũ lớn tiếng quát:
" Hà Giang, ngươi quá phận, phân tôn ti, chổ của ngươi nên là của ta."
" Không, Tiêu Vũ người sai rồi, ta không đến sai chổ, mà cũng đã phân tôn ti rồi."
" Vậy sao?"
Tiêu Vũ thấy vậy không nói tiếp mà trực tiếp nhảy xuống tung một quyền hướng về Hà Giang.
Hà Giang điềm tỉnh đoán quyền của Tiêu Vũ một cách nhẹ nhàn rồi phá giải kình phong do một quyền này phát ra, Tiêu Vũ thấy vậy bất ngờ lùi về sau giữ khoản cách nhìn Hà Giang.
Trên lầu hai, Trần Tiểu Tiểu cũng đứng dậy, tròn mắt nhìn Hà Giang mà nói:
" Kim đang kì, Hà Giang ngươi đột phá Kim đan."
Lời nói của Trần Tiểu Tiểu vừa ra, tất cả học sinh của Thanh Long học viện như vỡ oà bàn luận, hai mươi tuổi đột phá Kim đan, thế gian là thiên tài trong thiên tài vậy mà không chỉ có một mà là hai người.
" Ngươi ẩn giấu thật sâu."
Tiêu Vũ nhìn Hà Giang đâm đâm, cơ thể không ngừng vận khí chuẩn bị xuất quyền thứ hai, Hà Giang thấy vậy thì cười bảo Tiêu Vũ:
" Tiêu Vũ à Tiêu Vũ, ngươi không cần xuất quyền nữa, ngươi không đánh lại ta đâu."
" Ngươi nói cái gì."
" Ta nói không đúng sao, kim đan của ngươi chính là do cha ngươi sau khi ngồi lên cái ghế gia chủ đã tự ý mở bảo địa gia tộc lấy đi Kim đan thành đan giúp ngươi đột phá, ta nói có đúng không?
Nên cho dù ngươi là kim đan như so với cùng cấp thì yếu hơn một phần, muốn loại bỏ tác dụng phụ này e là cũng mất năm hay mười năm đi.
Ta nói có đúng không?"
Tiêu Vũ tròn mắt.
" Tiêu gia có nội dán, ta không tin."
Tiêu Vũ vận dụng linh khí trong cơ thể bột phát tối đa bột phát ra Hoả quyền thuật là thuật pháp mạng nhất huyền giai trung cấp của Tiêu gia hướng về Hà Giang.
Hà Giang thấy vậy cũng vận dụng tuyệt kĩ của Hà gia là Thiên Hoả quyền một bộ quyền pháp huyền giai hạ phẩm đáp trả.
Đúng như Hà Giang nói, hai quyền phong giá chạm nhau làm cho sóng nhiệt lang toả bốn phía, nhưng rất nhanh thấy được kết quả, Tiêu Vũ bại, hắn bị quyền phong của Hà Giang đánh bay về phía sau đâm vào một cây cột trụ.
Hà Giang chưa kịp đắc ý thì đã bị một tiếng quát cho tỉnh hồn để hắn biết đây là ở đâu.
" Thực bảo lâu không cho phép đánh nhau."
Người phát ra âm thanh nhẹ nhàn dễ nghe không có uy h·iếp gì, nhưng có thể truyền tới tại của tất cả mọi người thì thật không đơn giản tí nào.
" Xin tiền bối lượng thứa cho, Hà Giang nhận lỗi."
Khi thấy không phản hồi nữa Hà Giang mới thả lòng xuống.
Hà Giang quay qua nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cũng nhìn hắn nhưng cả hai không nói gì, Hà Giang nhìn bốn phía rồi cất lời.
" Từ nay Thanh Long học viện chỉ còn một bang đó là Hà bằng."
Hà Giang vừa nói xong thì những học viên gia nhập Tiêu bang và Trần bang lập tức bỏ xuống kí hiện của bang mình, thay vào đó là kí hiệu của Hà bang, giờ đâu Tiêu bang và Trần bang chỉ còn lại để tử họ Tiêu và họ Trần mà thôi.
Điều này cũng làm Trần Tiểu Tiểu cũng không thể ngờ được, có thể nói giờ đây Thanh Long học viện giờ đây là thiên hạ của Hà giá.
" Hà Giang, ngươi làm như vậy không sợ cha ta và Tiêu gia chủ sao?"
" Đợi bọn họ có thể qua được hôm nay rồi tính đi."
Hà Giang cười lớn rồi bước đi ra khỏi thực bảo lâu, phía sau hắn là đoàn người của Hà bang.
Tân sinh thấy vậy cũng giải táng dần, rất nhanh làm thực bảo lâu trở nên hoan vắn không ít.
Lúc này đây Tiêu Dương mới từ từ thưởng rượu.
" Bọ ngựa bắt ve rồi."
Đồng thời điểm này ở bênh ngoài học viện nơi thành Thanh Thạch cũng xẩy ra một chuyện lớn là Tiêu gia đo Tiêu Xuân dẫn theo cao thủ phục kích t·ấn c·ông phủ thành chủ với cái cớ "báo thù cho Tiêu lão" cũng như khẳng định Tiêu lão đã mất.
Khi hai bênh thế lực giằng co, Trần gia tổn thương nghiêm trọng, Trần thành chủ bị mất một cánh tay, lúc Tiêu Xuân sấp thắng thì Hà gia xuất hiện.
Trên cao, kế bên cạnh Hà gia chủ là người mà Tiêu Xuân mời để đối phó Hà gia, có tu vi nguyên anh viên mãng.
Nhìn tới đây, Trần thành chủ và Tiêu Xuân cơ hồ đã biến chim sẽ là Hà gia, kẻ cười sau cùng là Hà gia, thành Thanh Thạch có lẽ phải đổi chủ rồi.